Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 428: Mượn binh khắp nơi (2)

Chương 428: Mượn binh khắp nơi (2)
Hàn Tân trầm mặc một lúc rồi nói: “Tưởng tiên sinh, xin lỗi, ngươi biết rất rõ ràng về quan hệ giữa ta và A Đống mà. Về công hay về tư thì ta đều sẽ không đánh.”
Tưởng Thiên Sinh lạnh lùng nói: “Cái gì mà về công về tư thì ngươi đều không đánh chứ? Chuyện Thẩm Đống phản bội Hồng Hưng là sự thật đã được xác nhận. Nếu không đánh hắn thì sau này các huynh đệ Hồng Hưng còn ra ngoài kiếm cơm ăn thế nào đây? Hàn Tân, chớ có quên ngươi là người của Hồng Hưng.”
Hàn Tân cũng có chút bực bội, nói: “Tưởng tiên sinh, A Đống đã rời đi rồi. Ngươi làm vậy là cũng muốn ép ta rời đi luôn sao?”
Tưởng Thiên Sinh nói: “Ngươi dám uy hiếp ta?”
Hàn Tân lạnh nhạt nói: “Uy hiếp? Ta không dám. Hơn hai mươi năm qua, người có thể uy hiếp đến ngươi đã bị ngươi tiễn đi bán muối hết rồi, ta không muốn trở thành một trong số những người đó.”
Nói xong, Hàn Tân cúp điện thoại luôn.
“Tên khốn.”
Vẻ mặt của Tưởng Thiên Sinh vô cùng khó coi, nói: “Đáng lẽ lúc trước ta không nên mời hắn từ Đông Tinh về đây.”
Câu nói cuối cùng của Hàn Tân đã đánh trúng điểm yếu của Tưởng Thiên Sinh, điều này khiến cho hắn ta không thể kiềm nén cơn giận được nữa.
Các thủ lĩnh khác nghe vậy thì cảm thấy không ổn.
Hàn Tân không đi, vậy thì Thập Tam Muội và Khủng Long chắc chắn cũng sẽ không đi.
Chỉ bằng những người bọn họ mà đi đánh với Thẩm Đống, không biết sẽ chết thêm bao nhiêu người nữa.
Trần Diệu cầm lấy điện thoại, lại gọi cho Thập Tam Muội và Khủng Long.
Hai người kia còn dứt khoát hơn, thế nhưng trực tiếp tắt máy.
Tưởng Thiên Sinh đập bàn một phát, nói: “Mặc kệ thế nào thì trận chiến này không thể không đánh. Chờ sau khi ta đánh bại Thẩm Đống rồi thì sẽ tìm ba người này tính sổ.”
Cơ ca lẩm bẩm tự hỏi: “Có thể đánh thắng được sao?”
Tưởng Thiên Sinh hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn ta, nói: “Đương nhiên có thể. Đừng quên chúng ta còn có hai minh hữu. Được rồi, mọi người trở về chuẩn bị đi.”
Sau khi cuộc họp của Hồng Hưng kết thúc, Đại Phi kéo Trần Hạo Nam đến một năm vắng người, nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “A Nam, có thấy không? Hình như quyền khống chế của Tưởng tiên sinh đối với Hồng Hưng đã giảm xuống rất nhiều. Bây giờ ba người A Tân, Thập Tam Muội và Khủng Long đã không nghe theo mệnh lệnh của hắn nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Hồng Hưng không có tương lai đâu.”
Trần Hạo Nam nói: “Mấy cái băng ghi âm và video đó có ảnh hưởng quá lớn đến Tưởng tiên sinh, mà việc Đống ca rời đi càng là một tác động lớn hơn nữa. Tân ca thà khiến cho Tưởng tiên sinh tức giận chứ không tham gia cuộc chiến, có thể thấy rằng hắn đã hoàn toàn đứng về phía Đống ca. Nói thật, ta không có thái độ lạc quan về trận đại chiến lần này.”
Đại Phi cười khổ, nói: “Đánh với Đống ca thì ta không mong cầu gì mình có khả năng thắng, chỉ mong có thể giữ được cái mạng này. A Nam, với công phu của Đống ca thì dù chúng ta có thắng được thì cũng không giữ được hắn. Một khi hắn đã quyết định ám sát thì ngươi cảm thấy có ai trong chúng ta chạy thoát được không?”
Trần Hạo Nam thở dài, nói: “Ta cũng không muốn đánh. Nhưng mà khó để giải thích với chỗ Tưởng tiên sinh.”
Đại Phi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy cứ đi một bước tính một bước vậy. Cùng lắm thì ta mang theo các tiểu đệ cố tình đánh một trận với các tiểu đệ của Đống ca trước. Làm như vậy thì có thể giữ được mạng nhỏ, còn có thể cho Tưởng tiên sinh một công đạo.”
Trần Hạo Nam cười: “Vẫn là ngươi thông minh hơn.”
Tin tức Hồng Hưng, Trung Nghĩa Tín và Đông Tinh muốn liên thủ với nhau để đánh Thẩm Đống đã lan truyền khắp đảo Hồng Kông.
Lâm Hoài Nhạc, người vẫn còn đang do dự, sau khi trải qua sự thuyết phục của Tưởng Thiên Sinh, Liên Hạo Long và Bổn thúc thì cuối cùng cũng đồng ý tấn công Thẩm Đống.
“Alo, Thẩm Đống, ta là Đại D. Nghe nói Lâm Hoài Nhạc cũng muốn đánh ngươi có đúng không?”
“Đúng thế. Tên này muốn đi theo sau lưng Tưởng Thiên Sinh để chiếm của hời đó mà.”
“Ta đây sẽ không đánh Trung Nghĩa Tín, ngươi giao Lâm Hoài Nhạc cho ta, thế nào?”
Thẩm Đống suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta có thể dùng kế vây Ngụy cứu Triệu. Toàn bộ đảo Hồng Kông này đều biết quan hệ giữa ngươi và Lâm Hoài Nhạc. Nếu ngươi có thể dẫn ngươi đi đoạt địa bàn của hắn thì tin chắc là Lâm Hoài Nhạc sẽ không dám phía người đến đánh ta.”
Đại D cười ha ha: “Thế cũng là một cách hay. Chỉ là nhờ Hồng Thái ngăn cản Trung Nghĩa Tín thôi thì chưa chắc đã được.”
Thẩm Đống nói: “Ta định đi mượn binh từ Hào Mã. Có Hào Mã và Hồng Thái thì chắc đã đủ để đối phó với Trung Nghĩa Tín.”
Hào Mã Bang là xã đoàn được công nhận là không đoàn kết nhất trên đảo Hồng Kông, phân bố ở nhiều khu vực khác nhau như đảo Hồng Kông, Hào Giang, Loan Loan. Chỉ riêng người gọi là long đầu là đã có bảy, tám người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận