Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 444: Đánh vào chỗ hiểm của Tưởng Thiên Sinh (2)

Thẩm Đống gật đầu nói: “Không sai.”
Jimmy nói: "Nói cách khác, trong tứ đại xã hội đoàn, chỉ có Hồng Hưng là có khả năng chống lại chúng ta nhất."
Thẩm Đống ậm ừ nói: "Đêm qua Hồng Hưng phạm phải sai lầm rất lớn, chính là không nên kết thúc hòa bình với chúng ta, ba xã đoàn khác chắc chắn sẽ bày tỏ bất mãn với Tưởng Thiên Sinh, mà Tưởng Thiên Sinh vì muốn cho bọn họ một lời giải thích thoả đáng, nhất định sẽ gây phiền toái cho chúng ta. Trận chiến này gần như không thể tránh khỏi. Mọi người nói xem, chúng ta phải đánh thế nào?"
A Hoa nói: “Đánh, phải đánh cho Hồng Hưng sợ sệt, đánh tới khi Tưởng Thiên Sinh cầu hoà mới thôi.”
Tiểu Mã Ca lại nói: "Đúng vậy, Đống ca, Hồng Hưng là kẻ địch của chúng ta, chúng ta không thể lại chơi trò tình cảm quá khứ nữa."
Thẩm Đống cười nói: "Làm bất cứ cái gì đều cần có chiến lược. Chiến tranh giữa hai quốc gia như thế nào thì hai xã đoàn cũng vậy. Các ngươi nghĩ điểm yếu lớn nhất của Tưởng Thiên Sinh là gì?"
Mọi người nghe xong lời này, đều bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Jimmy phản ứng nhanh nhất hỏi: ”Đống ca, có phải là chuyện làm ăn của hắn không?”
Thẩm Đống khen: “Thông minh, dù là Hồng Hưng hay xã đoàn khác, muốn hoạt động bình thường thì phải có kinh phí để duy trì. Chỉ khi có tiền thì mới có tiểu đệ gia nhập, có tiền mới có thể không kiêng dè trắng trợn đi cướp địa bàn của người ta. Nếu là một xã đoàn thậm chí không thể trả tiền thuốc thang và phí an cho tiểu đệ
, thì ngày đóng cuẩ cũng không còn xa nữa.
A Hoa trong lòng cảm động nói: "Đống ca, ý ngài là tấn công vào việc làm ăn của Tưởng Thiên Sinh sao?"
Thẩm Đống gật đầu nói: "Đúng vậy, nguồn tài chính của Tưởng Thiên Sinh là gì?"
A Hoa nói không chút do dự: “Buôn lậu và sòng bạc. Ta từng cử người đi điều tra. Tưởng Thiên Sinh có hơn mười chiếc tàu buôn lậu, chạy đi chạy lại giữa Hồng Kông và các nước Đông Nam Á. Hải quan chưa bao giờ kiểm tra đồ đạc trên tàu của hắn, có lẽ là có quan hệ mật thiết với hải quan cấp cao Hồng Kông."
Phi Cơ đập bàn nói: "Vậy thì đốt đi."
A Hoa nói: "Tất cả các tàu của hắn đều đang đậu ở bến tàu. Cho dù có bị đốt cháy, Tưởng Thiên Sinh cũng sẽ không chịu bất kỳ tổn thất nào, bởi vì vấn đề an toàn của tàu là trách nhiệm của bến tàu."
Thẩm Đống hỏi: "A Hoa, ngươi nói cho A Hoan những tin tức liên quan. A Hoan, phái người đi điều tra tịn hình của những chiếc tàu buôn lậu này. Ta rất hứng thú với hàng hóa trên đó."
Trương Hoàn nói: “Vâng, Đống ca.”
Thẩm Đống nói: “Về phần sòng bài do Tưởng Thiên Sinh quản lý, ta dự định phái người đi làm một ít chuyện.”
A Hoa cau mày nói:”Đống ca, nếu ngài làm như vậy, e rằng sẽ đắc tội với Hạ Hồng Thịnh."
Dù là Hồng Hưng hay các bang phái khác, nói trắng ra thì đều làm công cho Hạ Hồng Thịnh, ông trùm ngành cờ bạc Ma Cao.
Nếu Thẩm Đống đến sòng bạc gây rắc rối, ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của Hạ Hồng Thịnh thì Hạ Hồng Thịnh nhất định sẽ ra tay.
Thẩm Đống cười nói: “Yên tâm, ta không ngốc như vậy, mỗi một cái sòng bạc ở Hồng Hưng đều có người phụ trách, ý ta là bỏ chút tiền thuê sát thủ đi giết những người phụ trách sòng bạc này. Haha, những lão đại xã đoàn không dễ giết, còn giết những người quản lý sòng bạc này thì không thành vấn đề ”.
Đôi mắt của A Hoa sáng lên, nói: “Đống ca, hãy để Tiểu Trang đi.”
Thẩm Đống xua tay: “Giết gà không cần dao đồ tể. A Hoa, sau khi họp, liên lạc với A Hào của bang Hao Mã , để hắn dẫn người đến Ma Cao. Chúng ta cung cấp cho hắn ảnh những người phụ trách các sòng bạc lớn, hắn ta chịu trách nhiệm giết người, giá cả do hắn định đoạt.”
"Mọi người hãy nhớ kĩ, bây giờ chúng ta là nhân sĩ thượng lưu, không phải côn đồ. Chuyện có thể bỏ tiền ra làm thì cứ bỏ, hiểu chưa?”
Mọi người đồng thanh: “Đã hiểu.”
Sau cuộc họp, Thẩm Đống nhận được điện thoại của Âu Vịnh Ân.
"Đống ca, sư phụ của ta muốn gặp ngươi."
"Sư phụ của ngươi?”
Trong lòng Thẩm Đống hơi động, hỏi: "Bành Dịch Hành?"
Âu Vĩnh Ân bất mãn nói: "Đúng vậy. Vốn dĩ ta cũng muốn đi cùng, nhưng hắn không đồng ý."
Thẩm Đống nói: “Có lẽ hắn có chuyện gì khó nói không muốn ngươi biết. Hắn hẹn gặp ở đâu?”
Âu Vịnh Ân nói: "Gặp tại quán trà Vong Ưu ở Đồn Môn lúc 11 giờ."
Thẩm Đống nói: “Được, ta hiểu rồi.”
Đặt điện thoại cục gạch xuống, Thẩm Đống rơi vào trầm tư.
Cao thủ súng ống Bành Dịch Hành đột nhiên muốn gặp anh, điều này khiến Thẩm Đống phải có chút suy nghĩ.
Chỉ cần có súng trong tay, với tài thiện xạ của Bành Dịch Hành, hắn có thể tiêu diệt hơn 20 vệ sĩ bảo vệ Bản Thúc.
Có lẽ nào hắn ta là xạ thủ đã giết Bản Thúc?
Thẩm Đống nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận