Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 446: Thẩm Đống trả lại tiền (1)

A Hoa lấy ra sáu tấm ảnh chụp, nói:“Mấy người này là những người phụ trách sòng bạc Hồng Hưng ở Ma Cao. Đống ca muốn dùng đầu của những người này, cho Tưởng Thiên Sinh một bài học, ra giá đi.”
A Vũ nhận lấy ảnh chụp, nhìn một chút nói:“Giá trong ngành, mạng của người bình thường là 20 vạn đô la Hồng Kông ,người có tiếng trên đường là 50 vạn đô la Hồng Kông. Những người này là trung tầng ở Hồng Hưng, ít nhất cũng phải từ 80 vạn đô la Hồng Kông trở lên.”
A Hoa hỏi:“Nếu như ta muốn đầu của bọn hắn ngay tối hôm nay thì sao?”
A Vũ không chút do dự nói:“Thêm tiền. Ta cần mời người hỗ trợ.”
A Hoa nói:“Một cái đầu tăng bao nhiêu?”
A Vũ trầm tư một phen, nói:“Quá gấp, ít nhất 50 vạn đô la Hồng Kông.”
A Hoa gật gật đầu, búng tay cái độp.
Tiểu Mã Ca ngậm một điếu khói, trong tay cầm theo một cái cái rương, đi đến.
A Hoa nói:“Tiểu Mã, chúng ta đã thảo luận xong.”
Tiểu Mã Ca gật gật đầu, trực tiếp mở rương ra, đặt trước mặt A Vũ, nói:“Đây là tiền đặt cọc 300 vạn đô la Hồng Kông. Sau khi chuyện thành công, ta sẽ đem tiền còn lại giao cho ngươi.”
A Vũ cầm lấy một cọc tiền, nhắm mắt lại, dùng cái mũi ngửi sâu một cái, nói: “Không biết bao giờ, ta thích ngửi mùi thơm của tiền giấy.”
Tiểu Mã Ca nhếch miệng, nói:“Đây đều là tiền cũ không có số seri, không biết có bao nhiêu người dùng qua rồi, đâu ra có mùi thơm?”
A Vũ lườm hắn một cái, tức giận nói:“Tên khốn khiếp ngươi thì biết cái gì.”
A Hoa nói:“Đừng nói nhảm. A Vũ, một cái đầu người, chúng ta có thể cho ngươi 150 vạn đô la Hồng Kông, nhưng mà nhất định phải giải quyết vào tối hôm nay.”
A Vũ vỗ tay cái độp, cao hứng nói: "Không thành vấn đề. Ha ha, cùng các ngươi làm ăn, thật mẹ nó thoải mái.”
A Hoa từ trong ngực móc ra một tờ chi phiếu, quơ quơ, nói:“Còn lại chi phiếu ngân hàng 6 triệu chưa ký tên, chúng ta đã sớm chuẩn bị xong, để xem ngươi có năng lực cầm lấy hay không.”
A Vũ chỉ vào chi phiếu, tự tin nói:“Nó nhất định sẽ là của ta.”
A Hoa cười nói:“Hi vọng đi.”
......
2:00 chiều, một người giao hàng ôm theo một cái rương đi tới của biệt thự của Bản Thúc.
Ấn chuông cửa, một tên lưu manh đi ra, hỏi: “Có chuyện gì?”
Người giao hàng nói: “Có người thuê ta đưa cái rương này cho Ô Nha tiên sinh, nói là trong rương có vật hắn mong muốn nhất.”
Lưu manh cầm lấy bộ đàm, giải thích một chút tình huống, nói: “Ngươi theo ta đi vào.”
“Được.”
Người giao hàng đồng ý một tiếng, ôm cái rương tiến vào biệt thự.
Rất nhanh, hai người gặp được Ô Nha.
Ô Nha nhìn về cái rương trong tay người giao hàng, nghi ngờ nói: “Ngươi sai ngươi đem tới vật này là ai?”
Người giao hàng nói:“Người kia đeo một cái mũ lưỡi trai, cúi đầu, ta không có thấy rõ ràng ngoại hình của hắn.”
Ô Nha nói:“Ngươi mở rương ra đi.”
Người giao hàng không dám không nghe, không thể làm gì khác hơn là thả cái rương xuống, mở nó ra.
“A, là đầu người.”
Sau khi người giao hàng thấy rõ đồ vật bên trong, trong miệng rít lên một tiếng, hai mắt khẽ đảo, trực tiếp ngất xỉu.
Ô Nha nhìn thấy trong rương quả nhiên là đầu của Bản Thúc, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống, nói:“Làm tên gia hỏa này tỉnh lại cho ta.”
“Không cần.”
Hứa Uy đi ra, nói:“Hắn chỉ là một tên giao hàng, cái gì cũng không biết, đối phương cũng không khả năng cho hắn biết.”
Ô Nha nói: “Sát thủ không có lấy tiền truy nã, hẳn là trực tiếp tìm Thẩm Đống. Thẩm Đống sai người đem tới đầu của Bản Thúc.”
Hứa Uy gật gật đầu, nói:“Nói cách khác, ngươi duy nhất biết được thân phận của sát thủ chỉ có Thẩm Đống. Đáng tiếc, chúng ta không có cách nào cạy được miệng của hắn.”
Ô Nha nói:“Mặc kệ như thế nào, lấy lại được đầu của Bản Thúc, chúng ta có thể làm mồ yên mã đẹp cho ngài.”
Hứa Uy nhìn về phía Quạ Đen, hỏi: “Về chuyện chọn ứng cử viên cho vị trí long đầu, ngươi nghĩ thế nào?”
Quạ Đen nhướng mày, nói: “Bất kể là xét trên phương diện nào thì ta cho rằng ta cũng là người phù hợp nhất. A Uy, ta cần sự ủng hộ của ngươi.”
Hứa Uy không tỏ ý kiến gì, chỉ nói: “Trước tiên chúng ta nên làm xong tang lễ cho Bổn thúc đã, chuyện này nói sau đi.”
“Cũng được.”
Không có câu trả lời, bản thân nó cũng chính là một câu trả lời, trong đôi mắt của Quạ Đen lóe lên một tia sáng lạnh.
Cuộc chiến tranh đoạt vị trí long đầu của Đông Tinh đã chính thức bắt đầu kể từ khi cái đầu của Bổn thúc rơi xuống.
Trở lại biệt thự, Thẩm Đống nhìn thấy Lý Hân Hân, Thu Đề, Âu Vịnh Ân và Hải Đường đang nói chuyện với nhau, không khỏi cười nói: “Bốn vị đại mỹ nữ ngồi cùng với nhau, thật sự là một khung cảnh hút hồn nha!”
Âu Vịnh Ân nói: “Cuối cùng cũng chẳng phải tiện nghi cho ngươi sao.”
Thẩm Đống sửng sốt: “Các ngươi đã thảo luận xong xuôi, tất cả đều muốn gả cho ta ư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận