Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 450: Cướp đoạt sòng bạc Hào Giang

Thẩm Đống thở dài, nói: “Nói thật, ta chưa bao giờ coi trọng Hồng Hưng. Sở dĩ không động vào Tưởng Thiên Sinh, không phải là vì không thể động, mà là vì ta không muốn động. Dù sao thì ta có thể đi đến được như ngày hôm nay, ít nhiều Hồng Hưng cũng có công mười năm che chở.”
Liên Hạo Long khịt mũi coi thường: “Ngươi chi ra 20 triệu đô la Mỹ để mua mạng của Tưởng Thiên Sinh mà còn nói không muốn động vào hắn? Thẩm Đống, ngươi lừa gạt con nít à?”
Thẩm Đống nói: “Chẳng qua chỉ dọa hắn một chút mà thôi. Nếu ta thật sự muốn mạng của hắn thì có lẽ cỏ mọc trên mộ Tưởng Thiên Sinh đã cao đến 1 mét rồi. Thôi bỏ đi, không nói mấy chuyện vô nghĩa này nữa. Long ca, ta chỉ hỏi ngươi một câu, rốt cuộc ngươi có đồng ý kết thúc hận thù hay không?”
Liên Hạo Long trầm mặc một lúc rồi nói: “Nói ta không đồng ý thì ngươi sẽ làm gì?”
Thẩm Đống đáp: “Có thể ta sẽ tự mình ra tay, hoặc cũng có thể nâng giá ám hoa của ngươi lên 100 triệu đô la Mỹ. Nói thật, bây giờ thứ mà ta không thiếu nhất chính là tiền. Nhiều hơn thì không dám nói, nhưng cỡ hai ba trăm triệu đô la Mỹ thì vẫn có thể bỏ ra được.”
Liên Hạo Long: “Ngươi đây là đang uy hiếp ta?”
Thẩm Đống cười: “Ta cũng không muốn uy hiếp ngươi, chỉ là ăn ngay nói thật thôi.”
Liên Hạo Long: “Vì giá trị của sòng bạn Hồng Hưng, ta đồng ý.”
Thẩm Đống nói: “Vậy thì thật tốt quá, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Sau khi thu phục Liên Hạo Long xong, Thẩm Đống lập tức bảo A Hoa hủy bỏ ám hoa 20 triệu đô la Mỹ của hắn ta.
Chỉ mười phút sau, Lâm Hoài Nhạc gọi điện cho Thẩm Đống, hy vọng hắn cũng có thể hủy bỏ ám hoa của mình.
Thẩm Đống không làm khó Lâm Hoài Nhạc, sau khi nhận được lời hứa chung sống hòa bình giữa hai bên, hắn cũng hủy bỏ ám hoa của hắn ta.
Kể từ đó, giới xã hội đen trên đảo Hồng Kông này chỉ còn lại Hồng Hưng là còn chống cự.
“Choang.”
Tưởng Thiên Sinh tức giận ném mạnh chén trà mà hắn ta yêu quý xuống đất, biểu cảm phẫn nộ không nhịn nổi.
“Hai tên khốn Liên Hạo Long và Lâm Hoài Nhạc chắc chắn đã bị Thẩm Đống thu phục. Nếu không ám hoa của bọn họ cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà biến mất.”
Vẻ mặt của Trần Diệu nghiêm trọng, nói: “Tưởng tiên sinh, mọi chuyện đang không ổn. Ngoại trừ chúng ta và Đông Tinh đang như rắn mất đầu, dường như những xã đoàn khác ở đảo Hồng Kông đều đứng về phe của Thẩm Đống.”
Tưởng Thiên Sinh tức giận nói: “Vậy thì sao?”
Trần Diệu: “Ta lo lắng Thẩm Đống sẽ liên thủ với các xã đoàn khác để tấn công Hồng Hưng chúng ta.”
Sắc mặt Tưởng Thiên Sinh biến đổi: “Có khả năng ư?”
Trần Diệu: “Đối với bất kỳ một xã đoàn nào mà nói, lợi ích lớn hơn hết thảy. Chỉ cần có lợi thì tất cả thù hận đều có thể gác lại một bên, càng đừng nói đến việc bản thân Thẩm Đống và bọn họ cũng không có bao nhiêu mâu thuẫn.”
Tưởng Thiên Sinh: “Ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Trần Diệu mấp máy miệng, nói: “Tưởng tiên sinh, không thể đánh nữa.”
Ánh mắt của Tưởng Thiên Sinh sắc như đao, lạnh lùng nói: “Ngươi bảo ta cúi đầu trước Thẩm Đống sao? Tuyệt đối không thể nào.”
Trên mặt Trần Diệu tràn đầy chua xót, nói: “Vấn đề là các tiểu đệ của Hồng Hưng chúng ta đều không muốn đánh với Thẩm Đống, bây giờ tinh thần chiến đấu của họ đang rất thấp.”
Tưởng Thiên Sinh lạnh lùng nói: “Đừng nói nữa. Nếu Liên Hạo Long và Lâm Hoài Nhạc đã đứng về phe của Thẩm Đống thì chúng ta đây cũng không cần thiết phải giả vờ mạnh mẽ tấn công địa bàn của Thẩm Đống làm gì. A Diệu, bảo các huynh đệ nghỉ ngơi hai ngày, ta sẽ suy nghĩ cách khác để đối phó với Thẩm Đống.”
“Được rồi.”
Trần Diệu đáp lại một tiếng rồi rời đi.
Tưởng Thiên Sinh nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Đống, ta nhất định phải giết ngươi.”
Cầm lấy điện thoại, Tưởng Thiên Sinh gọi cho một dãy số mà đời này hắn ta không muốn mình sẽ liên lạc.

Sòng bạc Long Huy tại Hào Giang là một trong những sòng bạc lớn nhất thuộc sự quản lý của Hồng Hưng, người phụ trách là Trịnh Đại Hải, người trên giang hồ gọi là Hải ca.
10 giờ tối, Hải ca và hai huynh đệ khác đi ra từ sòng bạc, muốn tìm chỗ vui chơi.
Vừa mới đi vào bãi đỗ xe ngầm thì một chiếc Minibus màu trắng bỗng nhiên lao ra.
“Rầm.”
Ba người Hải ca trực tiếp bị đâm bay, sau đó rơi thật mạnh xuống mặt đất.
Chiếc Minibus còn cán qua người bọn họ mấy lần rồi mới dừng lại.
Hai người đàn ông có vóc dáng cao lớn đi xuống từ chiếc xe, lôi thi thể của bọn họ vào trong cốp.
Toàn bộ sự việc diễn ra không đến một phút, Hải ca và hai tiểu đệ trung thành của hắn ta đã cùng đi bán muối.
Những sòng bạc khác cũng xảy ra chuyện tương tự, chỉ là cách chết của người phụ trách ở mỗi sòng bạc đều không giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận