Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 453: Tưởng Thiên Sinh muốn ra tay (1)

Biểu cảm của Lãng thúc trở nên vô cùng nghiêm túc, nói: “Tưởng Thiên Sinh thật sự không chấp nhận ngươi sao?”
Thẩm Đống cười nói: “Lãng thúc, từ khi Tưởng Thiên Sinh bắt đầu lãnh đạo Hồng Hưng, ngươi đã là đại ca ở Đồn Môn. Ngươi tính thử xem, trong 20 năm nay, Tưởng Thiên Sinh có bao dung đối với đại ca nào có khả năng gây ra uy hiếp cho hắn ta không? Trước ta là Tịnh Khôn, trước Tịnh Khôn là Hàn Tân. Điều khác biệt duy nhất là ta với Hàn Tân đều rất khiêm tốn, hắn ta không có cơ hội để xử lý hai người chúng ta. Còn Tịnh Khôn thì ngu ngốc nhất, chết cũng thảm nhất.”
Lãng thúc gật đầu, nói: “Tưởng Thiên Sinh có gọi điện thoại cho ta. Muốn ta làm người trung gian, tối ngày mai mời ngươi và A Hoa đến Hữu Cốt Khí để nói chuyện.”
Ánh mắt A Hoa lóe lên ánh sáng lạnh, cười khinh: “Đúng là chồn chúc tết gà.”
Thẩm Đống nói: “Ta cũng cảm thấy bất an, hắn ta không có thiện ý.”
Lãng thúc hỏi: “Sòng bạc Hào Giang là một trong những trung tâm kinh doanh quan trọng nhất của Tưởng Thiên Sinh, ngươi cho hắn một vố đâu, hắn muốn làm hoa, đó là chuyện bình thường.”
Thẩm Đống nghiềm ngẫm nói: “Lãng thúc, đối với chuyện này, nếu ngươi là Tưởng Thiên Sinh thì ngươi sẽ cúi đầu trước ta hay vẫn sẽ tìm cách báo thù.”
Lãng thúc đáp: “Nếu ta là Tưởng Thiên Sinh, ta sẽ tạm thời cầu hoa. Đợi đến khi thời cơ chín mùi rồi lại tìm ngươi để báo thù. Đó gọi là quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.”
Thẩm Đống giơ ngón cái lên nói: “Lãng thúc anh minh.”
Lãng thúc đắc ý nói: “Ta đã lăn lộn trên chốn giang hồ nhiều năm như vậy, có thể bình an trở lui cũng chính là nhờ bốn: khiêm tốn cẩn thận. A Đống, ngươi không cần nể mặt ta. Bên Tưởng Thiên Sinh muốn đi thì đi, không muốn đi thì đừng đi. Giữa ngươi và Tưởng Thiên Sinh, ta khẳng định đứng về phía ngươi.”
Thẩm Đống nói: “Cảm ơn Lãng thúc. Tối mai ta sẽ đến Hữu Cốt Khí để xem trong hồ lô của Tưởng Thiên Sinh có giấu dược gì ().”
(
) Muốn biết xem ai đang âm mưu chuyện gì.
Lãng thúc gật đầu: “Cũng được.”
Đi ra khỏi nhà Lãng thúc, Thẩm Đống trầm giọng nói: “Tưởng Thiên Sinh sắp ra tay với chúng ta.”
A Hoa kinh ngạc hỏi: “Bây giờ Hồng Hưng đang trong tình cảnh loạn trong giặc ngoài, hắn ta sẽ không thiếu khôn ngoan như vậy chứ?”
Thẩm Đống nói: “Tưởng Thiên Sinh không phải người bình thường, khi chưa bị dồn vào cuối đường khốn cùng, hắn ta tuyệt đối không chịu cúi đầu. Bây giờ hắn ta cúi đầu thì chỉ có một mục đích là hắn ta có ý đồ muốn giết chúng ta.”
A Hoa nói: “Muốn đạt được thì trước tiên phải cho đi.”
Thẩm Đống mỉm cười: “Không tệ, học được binh pháp rồi đó.”
A Hoa nhún vai, nói: “Ta học được những lời này trong phim đấy. Đống ca, chúng ta nên làm gì?”
Trong mắt Thẩm Đống lóe lên tia sáng lạnh, nói: “Điều ta muốn chính là Tưởng Thiên Sinh đồng ý để chúng ta rời khỏi Hồng Hưng. Có thật lòng hay không không quan trọng, quan trọng là chính miệng hắn ta chấp nhận chuyện này. Chỉ có như thế thì mới xem như chúng ta đã hoàn toàn thoát ra khỏi giới giang hồ trên đảo Hồng Kông, cập bờ thành công. Còn những âm mưu quỷ kế kia, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút thì không sao.”
A Hoa khen: “Đống ca anh minh.”
9 giờ tối, Thẩm Đống mời Hàn Tân, Thập Tam Muội và Khủng Long cùng đến hộp đêm Bích Hải.
Trong lần tranh đấu này, ba người cùng gây áp lực lên Tưởng Thiên Sinh, trước sau không chịu xuất binh, điều này làm cho Thẩm Đống vô cùng cảm kích trong lòng.
Mặc dù ba người họ có xuất binh thì cũng sẽ tạo nên ảnh hưởng gì cho Thẩm Đống, nhưng tình nghĩa này thật quý giá, đây chính là điều Thẩm Đống coi trọng nhất.
Nhìn thấy Thẩm Đống, Hàn Tân trực tiếp đập bàn nói: “Trả tiền đây.”
Thẩm Đống sửng sốt nói: “Ta nợ tiền ngươi khi nào?”
Hàn Tân nói: “Ngươi giật dây bắc cầu, nuốt hết sòng bạc của Hồng Hưng. Ngươi nói có phải ngươi nợ tiền chúng ta hay không?”
Thập Tam Muội phụ họa nói: “Đúng thế. Đối với đại gia như ngươi mà nói thì mỗi năm 10 triệu đô la Hồng Kông cũng không nhiều lắm. Nhưng còn đối với chúng ta thì đã có thể cho chúng ta hưởng thụ những ngày tháng tốt đẹp suốt nửa năm.”
Khủng Long gật đàu nói: “Đống ca, ngươi kinh doanh nhiều như vậy, dìu dắt chút tiểu đệ hẳn cũng không khó khăn lắm đâu nhỉ.”
Nghe được lời ba người nói, Thẩm Đống mỉm cười: “Ta hiểu được, hóa ra ba người các ngươi đến tìm ta để đánh gió thu().”
(
) Có nghĩa là tống tiền
Hàn Tân: “Ta không có học vấn, không biết đánh gió thu có ý nghĩ gì. Ta chỉ biết ngươi phải trả tiền cho chúng ta.”
Thẩm Đống xua tay nói: “10 triệu cũng không là gì. Nếu như các ngươi tin tưởng ta thì ta có thể dẫn các ngươi vào lĩnh vực bất động sản. Ha ha, lĩnh vực này nói đích thực là mang lại lợi nhuận kếch xù. Trong top 10 đại gia giàu nhất đảo Hồng Kông này, một nửa đều là giàu lên nhờ vào bất động sản.”
Hai mắt Hàn Tân phát sáng, nói: “A Đống, ngươi không đùa chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận