Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 457: Đàm phán với Tưởng Thiên Sinh

Vẻ mặt Đường Bồi Quân vô cùng khâm phục, nói: “Đống ca anh minh. Bây giờ vấn đề của chúng ta là không đoán được đỉnh điểm của giá nhà là bao nhiêu, không thể tối đa hóa lợi ích.”
Thẩm Đống cười nói: “Nếu ngươi có thể biết được thì là thần rồi. A Quân, lấy giá nhà đất hiện tại làm cơ sở, tăng gấp sáu lần lên, khi giá nhà đất đạt đến mức gấp sáu lần đó thì chúng ta sẽ bán hết toàn bộ nhà ở.”
“Sáu lần?”
Tròng mắt Đường Bồi Quân như sắp rớt ra ngoài, kinh ngạc hô lên: “Điều này sao có thể?”
Thẩm Đống giơ ra năm ngón tay, nói: “Ta dám đánh cược, nhiều nhất là 5 năm nữa là có thể tăng hơn gấp sáu lần.”
Tương lai 10 năm nữa, ngành bất động sản Hồng Kông sẽ bước vào thời kỳ phát triển nhanh chóng, giá nhà sẽ tăng gấp bảy tám lần.
Thẩm Đống không thể chờ đến khi nào giá nhà tăng lên đến đỉnh điểm mới bán, cho nên chọn gấp sáu lần.
Đường Bồi Quân nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Đống ca, ngài nghiêm túc sao?”
Thẩm Đống nói: “Đương nhiên. Một năm sau, ta sẽ bảo A Hào rút 100 tỷ đô la Mỹ ra từ thị trường chứng khoán của Đăng Tháp quốc, sau đó lại tiếp tục mua thật nhiều đất đai và bất động sản. Ha ha, chúng ta hoặc là không làm, mà đã làm thì phải trở thành công ty bất động sản lớn nhất.”
Vẻ mặt Đường Bồi Quân hưng phấn nói: “Đống ca, ta tin ngài chắc chắn có thể làm được.”
Thẩm Đống cười nói: “Không phải ta, mà là chúng ta.”
Đường Bồi Quân gật đầu thật mạnh.
8 giờ tối, có 20 chiếc siêu xe màu đen chậm rãi dừng trước cửa khách sạn Hữu Cốt Khí.
Cửa xe mở ra, Thẩm Đống bước từ bên trong ra.
Lý Kiệt, Thiên Dưỡng Sinh, Phong Vu Tu và Hạ Hầu Vũ nhanh chóng đứng xung quanh hắn, đôi mắt nhìn qua lại xung quanh, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
Vì để đảm bảo cho sự an toàn của Thẩm Đống, Lý Kiệt đã tự mình lựa chọn 60 tiểu đệ, đều là tinh anh trong tinh anh.
Sau khi xe dừng lại, tất cả bọn họ đều xếp hàng đứng ở cạnh xe, không hề nhúc nhích.
Trần Diệu đi ra từ khách sạn Hữu Cốt Khí, nhìn thấy dáng vẻ của đám tiểu đệ đó thì không khỏi nhíu mày, nói: “A Đống, ngươi đây là đang thị uy với chúng ta sao?”
”Thị uy?”
Thẩm Đống sửng sốt, chỉ vào các huynh đệ của mình, nói: “Diệu ca hiểu lầm rồi. Dù là bất cứ nơi đâu thì họ cũng đều như thế, không có vấn đề thị uy gì. Bởi vì đây là những nhân viên tương lai của công ty vệ sĩ Đằng Phi nên cần phải huấn luyện theo phương pháp quân sự hóa.”
Trần Diệu nhíu mày nói: “A Đống, nói thật đi, có phải ngươi đã sớm muốn rời khỏi Hồng Hưng rồi không?”
Thẩm Đống lắc đầu nói: “Không có. Kế hoạch lúc ban đầu của ta là chờ phát triển một thời gian nữa, đợi khi cánh cứng rồi mới rời khỏi Hồng Hưng. Nhưng không ngờ là ngươi và Tưởng Thiên Sinh lại nóng nảy ra tay sớm như vậy. Không còn cách nào khác, ta phải mượn cơ hội này để rời đi luôn.”
Trần Diệu nói: “Chuyện ở New York không có bất cứ liên quan gì đến chúng ta…”
”Được rồi.”
Thẩm Đống ngắt ngang lời hắn ta, không kiên nhẫn nói: “Đã đến nước này rồi mà còn phải che che giấu giấu làm gì? Người đầu tiên gọi điện thoại cho Aix là ngươi, ngươi nói gì ta đều biết rõ.”
Trần Diệu đột nhiên không nói nên lời.
Thẩm Đống hỏi: “Tưởng tiên sinh đã tới chưa?”
Trần Diệu nói: “Hắn và Lãng thúc đã đến từ sớm rồi, đang đợi ngươi ở trong.”
Thẩm Đống nghiền ngẫm nói: “Muốn lấy gì thì trước tiên phải cho đi. Diệu ca, chắc là Tưởng tiên sinh đã chuẩn bị xong đòn sát thủ rồi nhỉ? Hắn định làm gì?”
Sắc mặt Trần Diệu biến đổi, nói: “Đừng nói bậy, chúng ta thực sự không muốn đánh nữa. Đi theo ta.”
Thẩm Đống nhún vui, sau đó đi theo Trần Diệu vào phòng riêng của khách sạn Hữu Cốt Khí.
Trong phòng riêng, ngoại trừ Tưởng Thiên Sinh và Lãng thúc ra thì còn có một vị lão nhân đã về hưu ở Hồng Hưng, đó là Hưng thúc.
Thẩm Đống vô cùng lễ phép mà chào hỏi với ba người, lúc này mới ngồi vào chỗ của mình.
Hưng thúc là người đầu tiên lên tiếng: “A Đống, ngươi quá bốc đồng.”
Thẩm Đống mỉm cười: “Hưng thúc, nếu không bốc đồng thì ta đã đi bán muối từ lâu rồi. Có phải không Tưởng tiên sinh?”
Tưởng Thiên Sinh hừ một tiếng, nói: “Tối hôm trước, sòng bạc ở Hào Giang của Hồng Hưng chúng ta bị ba xã đoàn lớn cướp đoạt, có phải ngươi là người đứng sau hay không?”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Đúng thế. Tưởng tiên sinh, ta không phải kẻ chỉ biết im lặng chịu đựng bị người ta đánh mà không đánh trả đâu.”
Tưởng Thiên Sinh đập mạnh vào bàn một cái rầm, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết làm vậy đã khiến cho Hồng Hưng chúng ta thiệt hại bao nhiêu tiền không? Không chỉ mỗi ta, những đại ca khác cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận