Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 462: Lý Văn Bân bực bội

Nghe được lời của Thẩm Đống nói, mấy đại gia đi đến hóng chuyện đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi lo lắng.
Đúng thế, nếu mục tiêu của đám cướp kia là bọn họ thì có lẽ không ai trong số họ có thể may mắn thoát được.
Lý Văn Bân cau mày nói: “Thẩm tiên sinh, ta muốn biết ngươi có quan hệ gì với đám phần tử khủng bố này? Vì sao bọn họ lại muốn tấn công ngươi?”
Thẩm Đống buồn cười nói: “Chuyện này thì có liên quan gì đến việc cảnh sát mấy người điều động chậm sao? Ai sống ở đây cũng là đại gia siêu giàu, có giá trị con người lên đến hàng tỷ hay hàng chục tỷ, có ai mà chưa từng đắc tội người khác trong việc làm ăn không? Có phải ý của ngươi nói là chỉ cần chúng ta đắc tội với ai đó, người ta tùy tiện bỏ ra vài chục triệu là có thể thuê một đám phần tử khủng bố đến khu biệt thự này để giết chúng ta? Vậy chúng ta chi ra nhiều tiền như vậy để nuôi mấy vạn cảnh sát các ngươi có tác dụng gì? Để các ngươi chạy đến nhặt xác sau khi chúng ta đã bị giết ư?”
Những đại gia khác cũng đồng ý với lời nói của Thẩm Đống.
“Thẩm tiên sinh nói không sai.”
”Mỗi năm ta đều nộp thuế 500 triệu, đây là cách mà cảnh sát các ngươi bảo vệ chúng ta như thế sao?”
”Từ khi các phần tử khủng bố đó chiếm lấy quyền kiểm soát tiểu khu này đến bây giờ, ít nhất đã hơn một tiếng rưỡi trôi qua rồi. Nếu bọn chúng mà ra tay với chúng ta thì hiện tại chúng ta đã chết sạch hết rồi.”
”Cảnh sát và chính phủ đảo Hồng Kông phải cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng cho vấn đề này.”

Nhìn thấy những đại gia này bị mấy lời của Thẩm Đống xúi giục, Lý Văn Bân cảm thấy tức đến mức sắp nổ phổi.
“Các vị nữ sĩ, các vị tiên sinh, sự kiện khủng bố tấn công này xảy ra quá bất ngờ, bốn cảnh sát của chúng tôi luôn trực ban thường trú ở chỗ này cũng đã bị bọn khủng bố giết hại, cho nên không kịp truyền tin báo về cho cục cảnh sát được. Đây là nguyên nhân vì sao chúng tôi điều động chậm.”
Lý Văn Bân cất cao giọng nói: “Tôi vô cùng xin lỗi vì những vấn đề của cảnh sát. Về vấn đề này, tôi sẽ báo cáo lại với cấp trên. Sau này, chúng ta sẽ phân công các cảnh sát đặc nhiệm có trang bị súng để phụ trách công tác an ninh của khu biệt thự Thiển Thủy Loan, tuyệt đối không để cho sự kiện giống như lần này xảy ra lần nữa.”
Một vị đại gia bĩu môi, khinh thường nói: “Nói còn hay hơn hát đấy nhỉ, ngày mai ta sẽ đi đến cục cảnh sát, tìm cục trưởng của các ngươi để khiếu nại về vấn đề an toàn cá nhân của chúng ta. Có vẻ không nên quá mức trông cậy vào đám cảnh sát các ngươi.”
Những đại gia khác cũng đồng tình.
“Không được chính là không được, còn tìm lý do gì chứ.”
“Chúng ta phải có biện pháp an toàn cho riêng mình, nếu không ngay cả cái mạng già của bản thân cũng không giữ được.”
”Tin vào cảnh sát thì thà tin rằng heo biết leo cây còn hơn.”
“Lần trước ta đến xin giấy phép sử dụng súng mà cục cảnh sát không đồng ý, lần này xem bọn họ nói như thế nào.”
“Lý Siêu Nhân nhất định phải ra mặt trong chuyện này.”

Lý Văn Bân không dám đắc tội những đại gia giàu có này, ngoại trừ xin lỗi thì không biết nói gì thêm.
Thẩm Đống nói: “Các vị, nếu mọi người cảm thấy cần phải đến cục cảnh sát khiếu nại thì ngày mai có thể đi cùng nhau. Dù sao thì ai cũng chỉ có một cái mạng, an toàn của bản thân vẫn phải do chính bản thân mình nắm giữa mới là yên tâm nhất.”
Các đại gia đều gật đầu sôi nổi nói: “Đúng thế.”
Thẩm Đống: “Bây giờ cũng đã khuya rồi, cảnh sát còn phải ở đây điều tra phá án. Ta đoán có lẽ tối nay sẽ không có khủng bố xuất hiện nữa đâu, cho nên mọi người nên về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tuy rằng ở đây ta có cà phê và trà, những giờ quá muộn rồi, không tiện mời mọi người uống.”
”Ha ha ha ha.”
Trong tiếng cười lớn, các đại gia đều lần lượt rời đi.
Thẩm Đống nói: “Lý tiên sinh, ta đã thu phục đám đại gia đó giúp ngươi rồi đó, có phải ngươi cũng nên cảm ơn ta không?”
Lý Văn Bân hừ lạnh một tiếng, nói: “Chuyện này xuất phát từ ngươi đầu tiên, ta không trách ngươi đã là may rồi.”
Thẩm Đống trợn trắng mắt, tức giận nói: “Xem ra bọn họ mắng vẫn còn quá nhẹ, cho nên ngươi vẫn chưa rút ra được sai lầm của mình nhỉ. Biết thế ta để họ ở lại mắng cho ngươi không ngóc đầu lên được cho xong.”
Lý Văn Bân: “Bớt nói nhảm đi. Ta hỏi ngươi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Đừng hòng lừa gạt ta, ta muốn biết sự thật.”
Thẩm Đống nói: “Ngươi biết ta đã rời khỏi Hồng Hưng, muốn tập trung phải việc kinh doanh đúng đắn rồi nhỉ. Chỉ là muốn lui khỏi chốn giang hồ không phải chuyện đơn giản, rất nhiều kẻ thù trước kia của ta đều tìm đến. Cũng may ta có vài người bạn trên giang hồ, dưới sự trợ giúp của bọn họ, ta đã thu phục được các xã đoàn khác. Chỉ còn lại mỗi mình Tưởng Thiên Sinh của Hồng Hưng là không thu phục được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận