Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 467: Tưởng Thiên Sinh đi vào đường cùng (1)

Tưởng Thiên Sinh nhắm hai mắt lại, nói: "Bọn họ là muốn bức ép ta rời khỏi Hồng Kông, để cho những phú hào kia một câu trả lời."
Trần Diệu mím miệng, nói: "Tưởng tiên sinh, Lý Siêu Nhân cùng hơn mười vị phú hào lên tiếng, ai dám làm ăn với Hồng Hưng chúng ta, bọn họ sẽ liên thủ lại để chèn ép."
Tưởng Thiên Sinh cay đắng, nói: "Đều là do tên Tưởng Thiên Dưỡng khốn kiếp này gây nên. Ha ha, năm đó ta đã đánh bại hắn ta leo lên vị trí long đầu, bây giờ hắn ta muốn quay trở về."
Trần Diệu thở dài, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Hắn ta biết rõ nguy cơ lần này sẽ làm cho Tưởng Thiên Sinh xong đời.
Tuy rằng cảnh sát không tìm được chứng cứ, để xử thẳng Tưởng Thiên Sinh, thế nhưng toàn bộ mọi người ở Hồng Kông đều biết Tưởng Thiên Sinh là người đứng sau bọn khủng bố tập kích này.
bất kể là chính phủ, hay là cảnh sát hay những ông trùm thương mại, cũng không thể cho phép một tên nguy hiểm như Tưởng Thiên Sinh ở lại Hồng Kông.
Tưởng Thiên Sinh nói: "A Diệu, chiều hôm nay triệu tập mở đại hội Hồng Hưng, tốt nhất tất cả các đại ca băng nhóm đều phải có mặt."
Trần Diệu gật đầu, nói: "Được."
Ở bên này, sau khi Thẩm Đống nghe A Hoa báo cáo xong, liền cau mày.
Nếu Tưởng Thiên Sinh kết thúc rất khả năng là Tưởng Thiên Dưỡng sẽ trở về.
Thậm chí Thẩm Đống còn suy đoán Tưởng Thiên Dưỡng đã liên lạc với những đại ca trong băng Hồng Hưng từ trước đó rồi..
Một khi Tưởng Thiên Dưỡng lên thay thế, hắn ta sẽ có thái độ như nào đối với mình đây?
Thẩm Đống rơi vào trầm tư suy nghĩ.
A Hoa nói: "Đống ca, Tưởng Thiên Sinh đã đến đường cùng, không thể tiếp tục ngồi ở vị trí long đầu băng Hồng Hưng nữa. Chúng ta làm sao bây giờ?"
Thẩm Đống phục hồi tinh thần lại, nói: "Tưởng Thiên Sinh năm lần bảy lượt gây sự với chúng ta, chúng ta đương nhiên không thể bỏ qua cho hắn ta."
A Hoa vội vàng nói: "Đống ca, ngài sẽ không giết hắn ta chứ? Chuyện này thực sự là cái được không đủ để bù đắp cái mất."
Thẩm Đống vung tay, nói: "Ta không ngốc như vậy. A Hoan không phải đã tra ra việc Tưởng Thiên Sinh buôn lậu khoang chứa hàng hay sao? Ngươi lén lút giao cho đồn cảnh sát. Nếu như hắn ta có thể trốn khỏi sự truy bắt của cảnh sát, thì coi như hắn ta may mắn. Nếu chạy không thoát, vậy cũng chỉ có thể ở trong ngục đến hết đời."
A Hoa cười nói: "Chiêu này của ngài là mượn đao giết người thực sự là lợi hại. Ha ha, chỉ cần Tưởng Thiên Sinh vào nhà tù, e là mạng sống không giữ được quá bảy ngày."
Thẩm Đống nói: "Sự sống chết của hắn ta không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta chỉ làm một việc mà một thị dân ở Hồng Kông nên làm mà thôi."
A Hoa nói: "Vậy ta đi sắp xếp."
"Chờ đã."
Thẩm Đống nói: "A Hoa, ngươi ở Hồng Kông thời gian dài như vậy, công ty mì ăn liền Đằng Phi không có vấn đề gì đấy chứ?"
A Hoa nói: "Ta vẫn có thể quản lý từ xa, không có bất cứ vấn đề gì."
Thẩm Đống hỏi: "Phân xưởng Thanh Điểu bắt đầu xây dựng chưa?"
A Hoa gật đầu, nói: "Bắt đầu rồi. Đống ca, chúng ta đã có tiền, có thể xây dựng phân xưởng lớn hơn một chút được không?"
Thẩm Đống nói: "Bằng Thành vẫn chưa đồng ý thị trường cho Thanh Điểu hay sao?"
A Hoa nói: "Giai đoạn hiện tại thì miễn cưỡng được rồi. Thế nhưng phòng tài vụ đã tính toán lại, nếu như công ty mì ăn liền Đằng Phi có thể chiếm 30% thị trường, chúng ta sẽ xuất hiện cục diện cung không đủ cầu."
Thẩm Đống rất hiểu sự phát triển trong tương lai ở nội địa, gọn gàng dứt khoát nói rằng: "Vậy thì một bước chúng ta phải làm được, chúng ta sẽ tìm một nơi khác để xây dựng hai nhà máy này, phấn đấu đưa mì ăn liền Đằng Phi trở thành thương hiệu nổi tiếng quốc gia, ít nhất phải chiếm được 60% thị trường."
Tinh thần A Hoa phấn khởi, nói: "Chất lượng mì ăn liền Đằng Phi chúng ta ở trong nước ngoài thị trường không có bất cứ đối thủ nào. Chỉ cần phía cung không xảy ra vấn đề, ta chắc chắn trong vòng ba năm mì ăn liền Đằng Phi sẽ bán ra toàn quốc."
Thẩm Đống nói: "A Hoa, thực phẩm không giống với những mặt hàng khác, một khi gặp sự cố, sẽ xảy ra chết người, vì lẽ đó an toàn thực phẩm là quan trọng nhất. Khi bắt đầu mở rộng, các ngươi không chỉ không thể lơ là về vệ sinh thực phẩm, phải coi đó là quan trọng nhất. Ngươi hiểu ý của ta không?"
A Hoa gật đầu, nói: "Đống ca, ngài yên tâm, ta đã sớm thành lập một phòng bộ phận về an toàn thực phẩm, độc lập với tất cả các bộ phận khác, do ta trực tiếp phụ trách. Hơn nữa chỉ cần bọn họ tra ra vấn đề,thì sẽ nhận được khen thưởng tương ứng, vì lẽ đó những người này luôn luôn theo dõi rất chặt chẽ.."
Bạn cần đăng nhập để bình luận