Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 483: Mua lớn, mua đặc biệt (1)

Lý Văn Bân nhìn hắn một cái thật sâu rồi nói: “được, ngươi có thể không nhận nhưng hai người bọn họ thì sao?”
Thẩm Đống dang hai tay ra nói: “Nếu bọn họ muốn quay lại đồn cảnh sát, tôi hoan nghênh cả hai tay. Sau này có chuyện gì ta có thể tìm bọn họ hỗ trợ. Nếu bọn họ bằng lòng ở lại công ty, tôi cũng hoan nghênh cả hai tay. Mỗi người đều có ý chí của riêng mình, ta nhất định sẽ không ép buộc bọn họ.”
Trần Vĩnh Nhân và La Kế đồng thanh nói: “Chúng ta ở lại.”
Lý Văn Bân nói: “A Nhân, A Kế, hai người các ngươi đều là nhân tài. Chỉ cần các ngươi quay lại đội cảnh sát, ta cam đoan trong vòng ba năm sẽ đề bạt các ngươi làm thanh tra cao cấp.”
Trần Vĩnh Nhân nói: “Lý tiên sinh, gần đây ta vẫn luôn làm kinh doanh trang phục. Phương thức của cuộc sống này rất thích hợp với ta, cho nên ta xin lỗi, ta không muốn quay lại đội cảnh sát.”
La Kế nói: “Ta cũng như vậy.”
Lý Văn Bân liếc nhìn hai người, lại liếc nhìn Thẩm Đống, mỉm cười nói: “A Đống, có thể khiến hai cảnh sát nằm vùng cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, xem ra ngươi rất giỏi lấy lòng người.”
Thẩm Đống nói: “Lòng người không thể mua được, chỉ có thể đổi, dùng tâm đổi tâm. Lý tiên sinh, ta đã rời khỏi ngành công nghiệp Hồng Hưng, sau này mong ngài chiếu cố ta nhiều hơn.”
Lý Văn Bân lặng lẽ nói: “Ngươi đã bao giờ thấy công ty hợp pháp nào thu phí bảo vệ chưa?"
Thẩm Đống nói: “Đó là tất cả phí an ninh mà các thương nhân lớn cam tâm tình nguyện chi trả cho ta để không bị bắt nạt. Ngài biết mà, hiện nay các xã đoàn mọc lên san sát như rừng, nếu bọn họ không tìm ta bảo vệ thì họ sẽ bị những xã đoàn khác bắt nạt. Hơn nữa, số tiền bảo vệ mà ta thu được chưa bằng một nửa so với Hồng Hưng và các xã đoàn khác.”
Trần Vĩnh Nhân nói: “Đống xa, bây giờ là 25%, ba tháng trước ngài đã ra lệnh.”
Thẩm Đống ồ một tiếng nói: “Vậy sao? Ta quên mất. Lý tiên sinh, người khác thu một trăm, ta thu hai mươi lăm, ngài còn muốn ta làm gì nữa?"
Lý Văn Bân vui vẻ nói: “Ý của ngươi là cảnh sát chúng ta còn phải cảm ơn ngươi?”
Thẩm Đống nói: “Nếu như cảnh sát các ngươi có thể bảo vệ trật tự xã hội, cam đoan quyền lợi hợp pháp cho các thương nhân thì sẽ không có phí bảo vệ và phí an ninh.”
Lý Văn Bân khịt mũi nói: “Nếu như ngươi không chịu thừa nhận mình là nằm vùng thò quên đi. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể làm được bốn chữ tuân theo pháp luật.”
Thẩm Đống nói: “Ta nhất định sẽ làm được.”
Sau khi tiễn ba người Lý Văn Bân đi, Thẩm Đống lấy một cái máy nghe lén trong túi quần ra, mỉm cười nói: ‘Thấy không. Tên Lý Văn Bân này. Không chỉ bạo tay mà còn có thể làm một số chuyện xấu lén lút."
Lý Văn Bân tự mình đến để tra hỏi Thẩm Đống, mục đích là ghi lại việc chính hắn thừa nhận mình là cảnh sát nằm vùng.
Lời của hắn nói, hơn nữa còn có tài liệu kia đủ để chứng mình hắn là cảnh sát.
Một khi công bố ra ngoài, tất cả đại xã đoàn của đảo Hồng Kông sẽ phát điên.
Đáng tiếc kế hoạch của Lý Văn Bân rất tốt, nhưng Thẩm Đống liếc mắt đã có thể nhìn thấu.
Khi tiễng hắn ta, Thẩm Đống đã âm thầm lấy trộm thiết bị nghe lén của hắn ta.
Trần Vĩnh Nhân nhịn không được hỏi: “Đống ca, ngài thật sự không phải cảnh sát nằm vùng chứ?”
Thẩm Đống bóp nát máy nghe lén nói: “Ta thật sự là nằm vùng của Hoàng Chí Thành,mười bảy tuổi đã gia nhập thuyền hải tặc của hắn ta, tư lịch sâu hơn ngươi rất nhiều.”
Ực ực!
Trần Vĩnh Nhân nuốt nước miếng, khó có thể tin nói: “Ta có nằm mơ cũng không ngờ ngài chính là cảnh sát nằm vùng.”
La Kế nói: “Đống ca, kỹ năng che giấu của ngài mạnh hơn chúng ta rất nhiều.”
Thẩm Đống tức giận nói: “Lúc đầu ta còn trẻ tuổi nên không hiểu chuyện, không để ý bị Hoàng Chí Thành lừa lên thuyền. Ta vốn cho rằng mình vẫn còn là cảnh sát, say này mới biết hồ sơ của ta vốn không ở trong kho số liệu của cảnh sát. Sau này, Hoàng Chí Thành đã chết, thân phận của ta cũng hoàn toàn trở thành một bí mật."
Trần Vĩnh Nhân nói: “Khó trách sau khi ngài biết ta và A Kế là cảnh sát, không chỉ không giết chúng ta mà còn trọng dụng chúng ta, hoa ra chúng ta là đồng nghiệp.”
Thẩm Đống vỗ vai hắn ta, thở dài nói: “Nằm vùng khổ cực như thế nào không có ai rõ ràng hơn ta. A Nhân, A Kế, sở dĩ ya giữ các ngươi lại, chỉ là muốn cho các ngươi nhiều cơ hội lựa chọn hơn. Ta rất vui khi các ngươi lựa chọn tập đoàn Đằng Phi của chúng ta.”
Trần Vĩnh Nhân và La Kế nhìn nhau, đồng thời cảm động nói: “Cảm ơn Đống ca.”
Thẩm Đống cười nói: “Sau này chuyện này càng trầm trọng hơn, mặc dù ta không sợ thân phận của mình bị lộ ra ngoài, nhưng nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, chúng ta không cần phải tự tìm rắc rối.”
Hai người cùng nói: “Đúng vậy, Đống ca.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận