Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 507: Raul tham lam (1)

Ánh mắt của Thẩm Đống sáng lên, hỏi dò: "Trang sở trưởng dường như rất quan tâm đến sự phát triển của phương Bắc?"
Trang Văn Phát nhìn hắn, nói: "Làm ngoại thương đương nhiên phải quan tâm đến điều kiện kinh tế của quốc gia, huống chi chúng ta đều là người nội địa. Thẩm tiên sinh, ngài nói có đúng không?"
Trên mặt Thẩm Đống lộ ra nụ cười rạng rỡ, nói: "Đương nhiên. Chúng ta đều có huyết thống Viêm Hoàng đại lục, đương nhiên phải thân thiết hơn rồi."
Trang Văn Phát cười ha ha, nói: "Nói quá đúng rồi."
Sau khi xác định được tâm của đối phương đang hướng về phương Bắc, Thẩm Đống cùng Trang Văn Phát đều có cảm giác gần gũi hơn khá nhiều.
Giản Áo Vĩ đã sớm nghe Âu Vịnh Ân nói, Thẩm Đống hướng đến phương Bắc, nhưng cũng không biết Trang Văn Phát ở phe nào.
Bây giờ nhìn lại, hắn ta cũng giống với Thẩm Đống.
Nói không chừng, Trang Văn Phát đột nhiên bước vào chính trường, chính là từ phương Bắc ở phía sau thúc đẩy.
Ba người vừa ăn cơm, vừa nói chuyện phiếm.
Sau ba hiệp rượu, món ăn cũng đủ năm vị, Thẩm Đống tiến vào chủ đề tài chính.
"Trang sở trưởng, ta làm kinh doanh bất động sản, muốn nhập khẩu xi măng cùng cát sông từ nội địa, ngài cảm thấy thế nào?"
Trang Văn Phát đặt dĩa xuống, nói: "Khó. Sở ngoại thương vẫn chưa mở ra lỗ hổng này."
Nguyên nhân là vì sau khi xác định được ngày trở về của đảo Hồng Kông, chính phủ Ưng Tương đã trở nên nghiêm ngặt hơn trong việc xem xét thương mại giữa đảo Hồng Kông và đại lục.
Không phải là bọn họ không biết rằng vật liệu xây dựng trong nội địa rẻ, dễ vận chuyển mà chỉ là họ không đồng ý với các chủ đầu tư bất động sản đến mua trực tiếp từ đó.
Phân tích cuối cùng chính là mối quan hệ giữa các quốc gia.
Thẩm Đống cau mày nói: "Lẽ nào không còn có biện pháp khác hay sao?"
Trang Văn Phát nói: "Có, quyết định của cục trưởng Wilson."
Thẩm Đống nói: "Nghe nói Wilson có quan hệ rất tốt với các đại gia giàu có."
Trang Văn Phát nói ra đầy ẩn ý rằng: "Wilson có một người em trai đang kinh doanh ở Malaysia, hắn ta kinh doanh xi măng cát đá, nghe nói kiếm lời được rất nhiều tiền."
Thẩm Đống vừa nghe, lập tức hiểu rõ ràng ý.
Chẳng trách Wilson chết sống không đồng ý buôn bán từ nội địa.
Hoá ra là hắn ta cùng với Lý Siêu Nhân cùng nhau trục lợi từ nguồn nguyên vật liệu xây dựng.
Thẩm Đống cười khổ nói: "Ta đúng là đi vào ngõ cụt."
Giản Áo Vĩ nói: "A Phát, ngươi có biện pháp, đúng không?"
Trang Văn Phát nói: "Sở ngoại thương chịu sự quản lý trực tiếp của ông Raul, phó cục trưởng bộ Tài chính đảo Hồng Kông. Những năm gần đây, Raul không phải là không muốn nhúng tay vào sở ngoại thương, nhưng luôn bị Wilson cản trở. Ha ha, vấn đề của Wilson này chính là quá tham lam, nếu như hắn ta được lợi lộc thì nhất định sẽ ăn hết tất cả vào bụng mình. A Đống, nếu như ngươi ông chủ của Wilson, ngươi sẽ cảm thấy như thế nào?"
Thẩm Đống không hiểu hỏi: "Nếu Raul là người lãnh đạo trực tiếp của Wilson, vậy tại sao không điều hắn ta đi chỗ khác hoặc sa thải?"
Trang Văn Phát giải thích: "Gia tộc nhà Wilson có thế lực rất lớn ở Ưng Tương quốc."
Thẩm Đống mỉm cười nói: "Nếu như ta là Raul tiên sinh, có lẽ sẽ vô cùng uất ức."
Trang Văn Phát nói: "Hơn nửa tháng nữa, Raul sẽ trở lại Ưng Tương quốc để đảm nhận chức vụ quan trọng trong Tổng cục Thuế và hải quan."
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Ta biết nên làm như thế nào. Trang sở trưởng, vô cùng cảm ơn, ta kính ngài một ly."
Trang Văn Phát nhấc ly rượu lên, cùng Thẩm Đống đụng một cái, nhắc nhở: "Tốc độ nhất định phải nhanh, Raul có thể trực tiếp phê chuẩn, mà không cần phải qua bất kỳ trình tự thủ tục nào."
Thẩm Đống nói: “Đã hiểu."
Sau khi uống rượu và ăn uống xong, Thẩm Đống cùng Trang Văn Phát trao đổi phương thức liên lạc.
Sau khi Trang Văn Phát rời đi, Giản Áo Vĩ nói: "Ta cũng không ngờ là tiểu tử này cũng là người phương Bắc."
Thẩm Đống rót cho Giản Áo Vĩ một chén trà, nói: "Giản thúc, vậy ngài theo phe nào?"
Giản Áo Vĩ lộ ra một nụ cười thần bí, nói: "Không nói cho ngươi."
Thẩm Đống nói thật: "Giản thúc, nếu như hắn ta không giống ta thì trong lòng nhất định sẽ khác. Ưng Tương không đáng tin cậy được, phương Bắc mới là người của chúng ta."
Giản Áo Vĩ nói: "Tốt nhất ngươi không nên nói những câu như thế này ở trước mặt người ngoài. Nếu như Trang Văn Phát không theo phe phương Bắc, lần này hắn ta không chỉ không giúp ngươi, sợ là còn có thể làm xấu đi chuyện của ngươi."
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Ta chắc chắn rằng Trang Văn Phát biết rõ hướng đi của bản thân mình, bởi vì trong ánh mắt của hắn ta, ta có thể nhìn thấy được sự khao khát muốn hòa nhập với nội địa."
Sau khi tạm biệt Giản Áo Vĩ, Thẩm Đống đi đến Citibank để đổi lấy một tấm chi phiếu ba triệu bảng Anh, sau đó trực tiếp lái xe đi thẳng đến sở tài chính.
Lúc này đã là 4h chiều.
Bởi vì Thẩm Đống không hẹn trước, cho nên hắn đã bị nhân viên chặn ở ngoài cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận