Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 52: Công bằng (2)

Chương 52: Công bằng (2)
Hoàng Chí Thành nhấp ngụm trà, nói: "Có cần phải giật mình như thế không?"
Thẩm Đống nói: "Hoàng tiên sinh, đừng quên, ngươi là cảnh sát. Ngươi biết pháp luật, như nào là phạm pháp."
Hoàng Chí Thành trầm giọng nói: "Ngươi phạm tội còn ít hay sao? Chỉ trong hai tháng nay, ngươi đã giết chết bao nhiêu người rồi?"
Thẩm Đống vỗ tay xuống bàn, trầm giọng nói: "Vậy ngươi muốn ta làm gì bây giờ? Con bà nó, làm gì có ai đem chuyện giết người ra làm trò đùa đâu?"
Hoàng Chí Thành nói: "Không phải là ngươi vẫn luôn muốn trở về đội cảnh sát hay sao? Chỉ cần Nghê Vĩnh Hiếu chết, thì ngươicó thể trở về."
Thẩm Đống vui mừng khôn xiết, nói: "Hoàng tiên sinh, ngươi tới tìm ta hóa ra là vì muốn đối phó với Nghê Vĩnh Hiếu. Vậy cũng không cần phải tự dội nước bẩn lên người mình đâu nhỉ?"
Hoàng Chí Thành nói: "Những gì ta nói đều là sự thật. Ta và Mary quả thực đã hợp tác với nhau để giết chết Nghê Khôn. Hiện tại Nghê Vĩnh Hiếu trở thành người có mối nguy hại nhất Hồng Kông, ta hi vọng ngươi có thể hợp tác với chúng ta để giết chết tên này."
Thẩm Đống thật không ngờ rằng Hoàng Chí Thành lại nói ra sự thật mà không kiêng dè chút nào, vẻ mặt trông khó có thể tin tưởng được.
Suy nghĩ một hồi lâu, Thẩm Đống nhìn về phía Hoàng Chí Thành duỗi một ngón tay cái ra, nói: "Hoàng tiên sinh, ngươi đúng là loại người vì để đạt được mục đích, sẽ không chừa một thủ đoạn nào, rất thích hợp xã hội đen đấy, làm cảnh sát đúng là lãng phí."
Hoàng Chí Thành nói: "Ta làm như vậy, hoàn toàn là để duy trì luật pháp và trật tự ở Hồng Kông."
Thẩm Đống lắc đầu một cái, nói: "Ngươi là ông chủ, muốn nói thế nào thì sẽ là như thế. Chuyện này, Hàn Sâm có biết hay không? Nếu không có hắn ta hỗ trợ, chỉ với ba người chúng ta, thì không thể giết được Nghê Vĩnh Hiếu."
Hoàng Chí Thành nói: "Hắn vẫn chưa biết, Mary sẽ sớm nói với hắn chuyện này."
Đầu óc Thẩm Đống nhanh chóng quay cuồng, nói: "Mary giết Nghê Khôn chính là để cho Hàn Sâm lên nắm quyền. Hàn Sâm vẫn còn có chút nhân tính với người nhà Nghê gia, nhưng một khi hắn lên ngôi, thì cái nhân tính kia chẳng mấy chốc sẽ làm hao mòn thôi. Hoàng tiên sinh, ngươi sẽ chuẩn bị để đối phó Hàn Sâm sao?"
Hai mắt Hoàng Chí Thành hơi híp lại, nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Thẩm Đống nói: "Để cho Nghê Vĩnh Hiếu cùng với Hàn Sâm tự chém giết lẫn nhau, Tam Hợp hội sẽ tự nhiên biến mất. Chỉ có như vậy, đối với cảnh sát chúng ta mới có lợi nhất, không phải sao?"
Vì để thu được nhiều điểm thiện công, Thẩm Đống vẫn luôn suy nghĩ làm cách nào để tiêu diệt Tam Hợp hội, một băng trùm xã hội đen buôn bán bạch phiến lớn nhất.
Giết chết Quốc Hoa đã kiếm được 20 vạn điểm thiện công, nếu như gết chết Nghê Vĩnh Hiếu cùng Hàn Sâm, chẳng phải còn có thể thu được trăm vạn điểm thiện công sao.
Thẩm Đống rất chờ mong điều này.
Hoàng Chí Thành đốt một điếu thuốc, suy nghĩ một lúc lâu, nói: "Nói rất đúng. A Đống, ta không nhìn lầm ngươi."
Thẩm Đống cười nói: "Nói như vậy, thì ngươi đã đồng ý?"
Hoàng Chí Thành gật đầu, nói: "Đương nhiên. A Đống, ngươi biết vì sao ta thà vi phạm luật của cảnh sát cũng phải giết chết Nghê Khôn không?"
Không đợi Thẩm Đống trả lời, trong con mắt của Hoàng Chí Thành đã hiện lên một tia căm phẫn, nói: "Bởi vì Nghê Khôn giết cha mẹ ta."
"Ta cũng là cô nhi giống như ngươi vậy."
"Chỉ là ta đã may mắn hơn ngươi, có cha mẹ khác nhận nuôi và coi ta như con đẻ."
"Bọn họ vô cùng lương thiện, vẫn đang buôn bán đồ ăn."
"Có một ngày, Nghê Khôn tâm trạng không được tốt, nói rằng cha mẹ ta làm đồ ăn không ngon."
"Cha mẹ ta nói lý lẽ, kết quả đã bị tên khốn kiếp đó đánh chết."
"Thẩm Đống, ngươi nói với ta, Nghê Khôn có nên chết hay không?"
Thẩm Đống không chút do dự nói rằng: "Không nên."
Hoàng Chí Thành con mắt đỏ chót, tức giận nói: "Ngươi nói cái gì?"
Thẩm Đống nói: " chết thì quá dễ dàng rồi, sống trong đau khổ mới là sự trừng phạt lớn nhất."
"Nếu như là ta, ta sẽ bắt hắn bí mật nhốt lại, mỗi ngày đánh đập một trận, để hắn nếm trải tất cả cực hình, nhưng luôn cho hắn sống sót, để hắn phải hối hận với những việc mà mình đã làm."
Hoàng Chí Thành sững sờ, nói: "Ngươi điên rồi."
Thẩm Đống cười nói: "Hoàng tiên sinh, nếu như ta vẫn ở đội cảnh sát, nhất định sẽ không đồng ý cách làm của ngài. Thế nhưng ta đã lăn lộn ở Hồng Hưng nhiều năm như vậy, ta đã hiểu được một đạo lý."
Hoàng Chí Thành hỏi: "Đạo lý gì?"
Thẩm Đống nói: "Những nhân vật lớn làm việc, xưa nay không bao giờ tuân theo bất kỳ quy tắc nào hết. Hoàng tiên sinh, điều chúng ta muốn chính là sự an toàn ổn định và phồn vinh ở Hồng Kông, cho dù là dùng cách nào, chỉ cần đạt được mục tiêu thì ta sẽ làm."
Trong lòng Hoàng Chí Thành đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tri kỷ đối với Thẩm Đống, cười nói: "Ngươi cũng nghĩ giống ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận