Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 556: Thẩm Đống bị chặn giết (2)

Thẩm Đống mỉm cười nói: "Ngươi cũng xem thường ta quá rồi."
Nói xong, cánh tay Thẩm Đống nhoáng lên, một thanh Đường đao sắc bén xuất hiện trong tay hắn.
Đây là tiếng kèn của đại chiến.
Hơn sáu mươi thủ hạ của Thẩm Đống nhanh chóng tụ tập lại, đồng lạot lấy ra Đường đao.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, hơn sáu mươi thanh Đường đao phản chiếu ánh sáng chói mắt, sát khí nồng đậm lan tràn bốn phương tám hướng.
Lâm Hoài Nhạc biến sắc, trong lòng thầm nghĩ: "Khó trách nhiều đại lão như vậy không giải quyết được Thẩm Đống? Những người này thật sự đáng sợ."
Đại Thiên Nhị hét lớn: "Ai giết được Thẩm Đống, thưởng mười triệu đô la Hồng Kông. Các anh em, giết cho ta."
Thẩm Đống nói: "Các anh em, không cần lo phía sau, mọi người theo sau ta, đánh xuyên bọn họ, giết."
"Giết."
Hơn sáu mươi người giống như mãnh hổ rời núi, xông về hơn sáu trăm người phía trước.
Oan gia ngõ hẹp, dũng thì thắng!
Nhân số Thẩm Đống tuy ít, nhưng khí thế lại vô cùng kinh người.
Khi hai bên còn cách nhau ba mươi mét, trong tay Thẩm Đống xuất hiện một nắm bi thép lớn nhỏ, ném về phía trước không cần nhắm.
Dưới lực lượng cường đại rót vào, uy lực của những viên bi thép nhỏ này không thua gì đạn dược.
"A..."
Đám côn đồ xông lên phía trước không ngừng kêu thảm thiết.
Thẩm Đống ném tổng cộng mười hai viên bi thép, khiến gần trăm người mất đi sức chiến đấu.
"Mẹ kiếp!"
Cánh tay trái của Lâm Hoài Nhạc là Đông Hoan Tử hoảng sợ, vội vàng trốn phía sau mấy đàn em, sợ viên bi thép của Thẩm Đống đánh trúng mình.
Chưa đánh giáp lá cà mà khí thế của đối phương đã giảm xuống điểm thấp nhất.
"Chết cho ta!"
Thẩm Đống quét ngang trường đao, xẹt qua cổ sáu tên côn đồ phía trước.
Sáu tên côn đồ ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, chỉ có thể ôm cổ, ngã trên mặt đất.
Nếu có người kiểm tra vết thương của bọn họ, sẽ khiếp sợ phát hiện trên cổ bọn họ xuất hiện một sợi dây nhỏ giống như dây thép.
Vết thương như vậy chỉ có cao thủ đao pháp tuyệt đỉnh mới có thể làm được, giống như đao khí đả thương người trong phim vậy.
"Mẹ kiếp, giết!"
Đông Hoan Tử luôn kiệt ngạo bất tuân đã sớm muốn lĩnh giáo thân thủ của Thẩm Đống – người được xưng là cao thủ đệ nhất Hồng Kông.
Nhân lúc Thẩm Đống vừa chém chết sáu người, khe hở chưa hồi khí, hắn lập tức chém một đao về phía Thẩm Đống, tốc độ nhanh như tia chớp.
"Muốn chết."
Tay trái Thẩm Đống búng một cái, một viên bi thép nhỏ bắn ra, ghim lên giữa cánh tay Đông Hoan Tử.
"A!"
"Leng keng!"
Đông Hoan Tử kêu thảm một tiếng, cánh tay bị đau, đao trong tay rơi xuống đất.
"Không tốt."
Đông Hoan Tử kinh hãi biến sắc, muốn chạy trốn.
Đáng tiếc, một ánh sáng lóe mắt xẹt qua trước mắt hắn ta.
Sau đó đầu Đông Hoan Tử bay lên trời.
Trước khi chết, hắn ta còn nhìn thấy thi thể của mình ngã trên mặt đất.
Chỉ một chiêu, Thẩm Đống đã giết chết chiến tướng đắc lực của Lâm Hoài Nhạc, điều này làm cho đám côn đồ Hòa Liên Thắng rất là khiếp sợ.
Ai cũng biết Đông Hoan Tử là đệ nhất cao thủ Hòa Liên Thắng, trong xã đoàn gần như không có một người nào có thể đỡ quá ba chiêu trước mặt hắn.
Một kẻ lợi hại như vậy, lại bị người ta giết trong một chiêu, Thẩm Đống này không khỏi quá mạnh mẽ.
Thẩm Đống nhạy bén nhận ra tâm trạng của đối phương, quát: "Các anh em, xông lên giết Lâm Hoài Nhạc."
Mọi người sĩ khí đại chấn, đồng thanh quát: "Giết!"
Lấy Thẩm Đống làm mũi tên, hơn sáu mươi người giống như cánh buồm theo gió vượt sóng nhảy vào trong đại dương mênh mông của kẻ địch, mục tiêu nhắm thẳng vào Lâm Hoài Nhạc.
Lâm Hoài Nhạc đứng trên một chiếc xe, quan sát tình hình chiến đấu, thấy thế sắc mặt đại biến.
Tình cảnh Thẩm Đống chém giết Đông Hoan Tử đều rơi vào mắt hắn.
Lâm Hoài Nhạc nằm mơ cũng không nghĩ rằng trên thế giới còn có loại cao thủ như Hạng Vũ lấy một địch trăm.
Cũng may bọn họ còn có sắp xếp khác, nếu không Lâm Hoài Nhạc đã sớm xoay người bỏ chạy.
Đại Phi sau lưng mang theo các anh em đuổi theo.
"Ngươi đi chết đi cho ta."
Đại Phi không chút do dự, một đao chém xuống về người đàn ông vạm vỡ sau cùng.
"Cao thủ!"
Miêu Đại Lực đã giết đỏ mắt thông qua tốc độ và góc độ xuất đao của đối phương lập tức phán đoán ra Đại Phi trước mắt là một cao thủ.
Hắn ta không dám chậm trễ, ra sức vung trường đao lên phía trước.
"Keng!"
Hai đao va chạm, phát ra một thanh âm chói tai.
Đại Phi cảm thấy một luồng sức lực rất lớn đánh úp lại vào hắn, khiến cho cánh tay của hắn ta tê dại, trường đao rời tay mà ra.
"Không tốt."
Đại Phi chân phải đột nhiên chùng xuống, mượn lực lui về phía sau.
Một ánh sáng lóe mắt sắc bén từ trên bổ xuống, xẹt qua trước mắt của hắn, khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
Nếu như vừa rồi Đại Phi hơi do dự, chỉ sợ bây giờ đã bị Miêu Đại Lực bổ thành hai nửa rồi.
"Mẹ nó, thủ hạ của Thẩm Đống sao có lắm cao thủ như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận