Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 561: Giết Lâm Hoài Nhạc (1)

Hai người bọn họ đều là anh em cùng lớn lên với Trần Hạo Nam.
Lúc này thoáng cái đã chết hai người, điều này làm cho Trần Hạo Nam có chút khó có thể tiếp nhận.
Bao Bì vừa chảy nước mắt, vừa nói: "Nam ca, chúng ta phải báo thù."
Trần Hạo Nam hỏi: "Tìm ai báo?:
Bao Bì nghiến răng nghiến lợi nói: "Đương nhiên là Thẩm Đống."
Trần Hạo Nam nhìn hắn một cái thật sâu, nói: "Sơn Kê chết như thế nào? Chết trong tay ai?"
Bao Bì há miệng, vẻ mặt ủ rũ.
Tất cả mọi người không phải kẻ ngốc.
Rất rõ ràng, cái chết của Sơ Kê không thoát khỏi quan hệ với Tưởng Thiên Dưỡng.
Đêm qua ba đại bang phái liên thủ giết chết Đại D.
Lâm Hoài Nhạc thì thôi đi, vấn đề là băng Tam Liên và Hồng Hưng vẫn luôn một mực đánh nhau, hai bên tử thương vô số, hai nhà bọn họ làm sao có thể hợp tác?
Đáp án duy nhất chính là Tưởng Thiên Dưỡng lấy Sơn Kê làm quà tặng cho băng Tam Liên.
Tưởng Thiên Dưỡng quá độc ác!
Hắn một mặt giống như là một trưởng bối giả vờ thân thiện, ân cần, dụ dỗ, đối với ngươi quan tâm đầy đủ, khiến ngươi cam tâm tình nguyện vì hắn phụng mệnh, một mặt lại lòng dạ độc ác, thời điểm nên buông tha lập tức sẽ buông tha.
Hắn là kiêu hùng!
Kiêu hùng thực sự!
Thẩm Đống cũng không phải người tốt.
Quan hệ giữa hắn và Đại Thiên Nhị bình thường, cũng thôi đi, nhưng Đại Phi thì sao?
Quan hệ của hai người rất tốt, nhưng Thẩm Đống vẫn không chút lưu tình giết chết Đại Phi.
Bởi vậy có thể thấy được, trái tim Thẩm Đống cứng rắn đến mức nào.
Trần Hạo Nam thở dài, nói: "Bao Bì, so với những đại lão này, chúng ta quá ngây thơ."
Bao Bì nhất thời im lặng.
Tang sự của Đại D làm vô cùng đơn giản, xong lễ truy điệu, giữa trưa hôm đó qua loa hạ táng kết thúc.
Ba giờ chiều, Thẩm Đống tự mình lái xe, đưa vợ Đại D và cả nhà cô lên chuyến bay tới Hà Lan.
Các cô sẽ đổi máy bay ở Hà Quốc, mục tiêu là nơi nào, ngay cả Thẩm Đống cũng không biết.
Thẩm Đống cũng không nói gì.
Đổi lại là hắn, vì an toàn, cũng sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.
Đại D vừa chết, địa bàn của hắn ở Hồng Kông đã bị Lâm Hoài Nhạc và Đinh Dao nuốt mất.
Hồng Hưng không muốn địa bàn, mà muốn quyền quản lý sòng bạc của Đại D ở Ma Cao.
Đối với kết quả này, Hòa Liên Thắng và Hồng Hưng đều vô cùng hài lòng, duy chỉ có Đinh Dao có chút bất mãn.
Vốn kế hoạch của cô là ăn một nửa địa bàn của Đại D, lại cướp đi tất cả tài sản của hắn, hoàn toàn khai hỏa uy danh của mình.
Chưa từng nghĩ rằng tới bước cuối cùng, Thẩm Đống chạy đến chặn ngang.
Đây chính là sản nghiệp mấy tỷ đô la Hồng Kông, khiến Đinh Dao tức đến mức suýt nổ tung phổi.
Đêm qua, Đinh Dao thức trắng cả đêm, nghĩ đủ mọi cách đối phó Thẩm Đống.
Nhưng Thẩm Đống giống như một cái mai rùa không có sơ hở, Đinh Dao tìm không ra một biện pháp hữu hiệu.
"Đinh tỷ, chuyện không tốt rồi." A Đăng đi vào, cung kính nói.
"Chuyện gì?" Đinh Dao lạnh lùng hỏi.
Trước mặt Thẩm Đống, Đinh Dao luôn tỏ ra dịu dàng quyến rũ.
Nhưng trước mặt thủ hạ, Đinh Dao luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, thần thánh không thể xâm phạm.
Lông mày Đinh Dao nhíu lại, hỏi: "Con của Lôi Công trở về rồi sao?"
"Trở về rồi. Trên đường đi hắn gặp phải một nhóm sát thủ ám sát. Rất nhiều người đều nói, những sát thủ này cũng là do ngài phái đi."
Thực sự là một đám rác rưởi, đến cả một tên sinh viên đại học cũng không giết được.
Đinh Dao âm thầm mắng một tiếng, nói: "Không cần phải để ý đến mấy lời đồn đại nhảm nhí này. Chúng ta hiện tại đã có rất nhiều địa bàn, nhất định phải mau chóng chiêu mộ thuộc hạ. A Đăng, ngươi đi tuyên bố một tin, nói rằng chúng ta tuyển dụng năm ngàn tiểu đệ, mỗi tháng tiền lương ổn định ở mức hai ngàn đô la Hồng Kông."
A Đăng cau mày nói: "Đinh tỷ, hai ngàn đô la Hồng Kông có phải là quá nhiều rồi không? Nó thậm chí còn nhiều hơn một công nhân."
Đinh Dao nói: "Chúng ta dù sao cũng là xã đoàn ngoại quốc. Nếu như không bỏ ra nhiều tiền thì ai dám gia nhập bang Tam Liên chúng ta chứ?"
"Được rồi, ta lập tức đi làm."
Sau khi A Đăng đi, sắc mặt của Đinh Dao biểu hiện trở nên khó coi tới cực điểm.
Mấy lời đồn đại nhảm nhí này nhất định là do Lôi Phục Oanh dàn dựng, mục đích chính là để bôi nhọ cô, ép cô thoái vị.
Cũng may những người biết cô giết Lôi Công đều đã chết, Lôi Phục Oanh căn bản không thể tìm được chứng cứ có liên quan, nếu không thì, bản thân cô ta sẽ gặp phiền phức lớn.
Đinh Dao đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Xem ra phải về Đài Loan một chuyến để gặp vị Lôi đại thiếu gia này."
Buổi tối hôm đó, Đinh Dao liền dẫn thủ hạ rời khỏi Hồng Kông.
Một bên khác,cha con Lâm Hoài Nhạc đang đứng ở trước biệt thự, mỉm cười chào tạm biệt khách mời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận