Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 62: Bom điều khiển từ xa (1)

Chương 62: Bom điều khiển từ xa (1)
Bà Lý gật đầu, nói: "Cũng được."
Thẩm Đống nói: "Chào dì, sau này ta sẽ đến."
Rất nhanh, Lý Hân Hân kéo tay của Thẩm Đống, đi xuống dưới lầu.
"Đống ca, xin lỗi, mẹ ta có thái độ không tốt với ngươi cho lắm."
Thẩm Đống vuốt mái tóc dài của cô, cười nói: "Không sao. Hân Hân, sở dĩ cô không dám dẫn ta về, cũng là bởi vì chuyện này đúng không?"
Lý Hân Hân ừ một tiếng, nói: "Cha ta đã từng là hồng côn của Hào Mã bang, ông ấy đã bị người ta chém giết trong một cuộc chiến. Bắt đầu từ ngày đó, mẹ ta vô cùng căm hận xã hội đen. Trước khi ngươi đến,bà ấy đã định liều mạng với bọn lưu manh kia bằng con dao làm bếp."
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Thì ra là như vậy. cô quay lại an ủi dì đi . Còn về 66 vạn đô la Hồng Kông, cô tự đến trả là được rồi."
Lý Hân Hân nói: "Ta không có đủ khả năng đó."
Thẩm Đống nhẹ nhàng nói ở bên tai cô: "Vậy thì trả bằng cơ thể là được rồi."
Lý Hân Hân hơi đỏ mặt, đánh hắn một cái, sẵng giọng: "Ngươi."
Thẩm Đống nói: "Tốt nhất cô nên khuyên nhủ cậu em trai này. Cái người tên tiểu Lệ kia, tuyệt đối không phải một mối tốt."
Lý Hân Hân nói: "Ta biết."
Thẩm Đống lấy từ trong túi ra một tấm thẻ tín dụng, nói: "Cái này cho cô, mật mã là sinh nhật của cô."
Lý Hân Hân cau mày nhìn hắn, nói: "Ngươi làm gì vậy? Muốn bao nuôi ta hay sao?"
Thẩm Đống cười nói: "Trước tiên ta muốn cho cô trải nghiệm cảm giác làm bà quản gia, để sau này không bị tiền dọa cho ngất đi."
Lý Hân Hân lườm hắn một cái, nói: "Ngươi.”
...
Sau khi ra khỏi Lý gia, Thẩm Đống tróiA Lang cùng với những người này đi đến quán bar.
Lúc Lê Bàn Tử đến, đã là 8 giờ tối.
"A Đống, ngươi có ý gì?"
Thẩm Đống phun ra một vòng khói thuốc lá, thản nhiên nói: "Ta đang làm việc theo đúng quy tắc."
Lê Bàn Tử tức giận nói: "A Lang là người của Hồng Hưng, ngươi làm như thế, chính là đang tàn sát đồng môn."
Thẩm Đống nói: "Ta là đường chủ của Hồng Hưng, A Lang chỉ là tên thứ 49, hắn ta dám tính lãi suất cao với ta như thế chính là phạm tội. Còn nữa, ta đã trả lại cho hắn ta 66 vạn đô la Hồng Kông, kết quả hắn ta lại hồn nhiên tuyên bố muốn bắt nữ nhân của ta đi đóng phim điện ảnh. Lê Bàn Tử, nếu đó là ngươi thì ngươi có chịu đựng nổi không? Hừ, ta không giết hắn, đã là rất nể mặt mũi với ngươi rồi."
Lê Bàn Tử nói: "Đánh cái rắm. Ngươi vu khống, ai có thể tin được lời của ngươi nói?"
Thẩm Đống đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, nói: "Ta có cần ngươi tin không?"
Lê Bàn Tử bị khí chất mạnh mẽ Thẩm Đống làm cho sợ hết hồn, hắn ta không tự kìm được phải lui về phía sau hai bước.
Giống như cảm giác mình ở trước mặt các tiểu đệ làm mất hết thể diện, Lê Bàn Tử chỉ vào Thẩm Đống nói: "A Đống, ngươi đừng tưởng rằng ngươi làm đường chủ, là có thể coi trời bằng vung. Ngày mốt là đại hội Hồng Hưng, đến lúc đó ta sẽ để Tưởng tiên sinh làm chủ."
Thẩm Đống thản nhiên nói: "Đạo lý ở phía ta, Tưởng tiên sinh căn bản không thể giúp ngươi."
Lê Bàn Tử hừ một tiếng, nói: "Người của ta đâu?"
Thẩm Đống nói: "Tổng cộng có bảy người, ta thu của ngươi 70 vạn, không quá đáng chứ?"
Lê Bàn Tử tức giận nói: "Cái gì? Ngươi còn thu tiền của ta?"
Thẩm Đống cười lạnh nói: "Nếu không lấy tiền, vậy mặt mũi của ta để vào đâu?"
Lê Bàn Tử tức giận sầm mặt lại rồi, nói: "Thẩm Đống ngươi. Ta không muốn, chúng ta đi."
Thẩm Đống khinh thường nói: "Bọn họ có một lão đại như ngươi, cũng thật là xui xẻo."
"Nguyên nhân mọi chuyện là do miệng của tên A Lang không sạch sẽ."
"A Sinh, ngươi đi dẫn tên A Lang cùng đám tiểu đệ cắt lưỡi đi, sau đó để bọn họ cút đi."
Thiên Dưỡng Sinh nói rằng: "Vâng."
"Từ từ đã"
Lê Bàn Tử lạnh lùng nói; "A Đống, ngươi có nhất thiết phải tuyệt tình như thế không?"
Thẩm Đống thản nhiên nói: "Nói nhảm ít thôi. Hoặc là 70 vạn, hoặc là cắt lưỡi của bọn họ. Bất luận như nào, mặt mũi của ta không thể bỏ qua."
Lê Bàn Tử nghiến răng nghiến lợi nói rằng: "Coi như ngươi lợi hại. Ngươi thả người ra, ta cho ngươi tiền."
Thẩm Đống phất tay một cái, A Hoa và A Lang thả mọi người ra ngoài.
Trên mặt của bọn họ tái nhợt, hai con mắt tất cả đều thành mắt gấu trúc, hiển nhiên họ đã bị đánh không hề nhẹ.
"Lão đại, cứu chúng ta."
"Bọn khốn kiếp kia không phải là con người."
"Lão đại, ngươi có thể báo thù cho chúng ta không."
. . .
A Lang và mọi người dồn dập khóc lóc nhìn về phía Lê Bàn Tử.
Lê Bàn Tử tức giận nói: "Câm miệng hết cho ta. A Lang, đưa tấm chi phiếu 66 vạn ra đây."
A Lang móc ra tờ chi phiếu, Lê Bàn Tử cầm lấy, sau đó lấy trong túi ra 40 ngàn đô la Hồng Kông, nói: "70 vạn, không thiếu một phần. Ta có thể dẫn người đi chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận