Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 632: Sơ hở của đối thủ (1)

Biết được mục đích đến đây của Thẩm Đống, Giang Sở Phàm nói: “Thẩm tiên sinh, vô cùng xin lỗi, bây giờ ngươi không thể nộp tiền bảo lãnh bọn họ được.”
Thẩm Đống hỏi: “Vì sao?”
Giang Sở Phàm cười nói: “Ngại quá, đây là quy định bảo mật của cảnh sát, ta không thể trả lời câu hỏi của ngươi.”
Âu Vịnh Ân lấy danh thiếp của mình ra từ trong túi xách, đưa cho Giang Sở Phàm và nói: “Giang tiên sinh, ta là Âu Vịnh Ân, luật sư đại diện cho tiểu thư Trương Tiểu Thiền của hộp đêm Bích Hải. Ta muốn gặp mặt tiểu thư Trương Tiểu Thiền.”
Giang Sở Phàm cầm lấy tấm danh thiếp, nhìn lướt qua rồi nói: “Âu tiểu thư, nghe danh đã lâu. Tiểu thư Trương Tiểu Thiền đang ở trong phòng thẩm vấn, ta dẫn ngươi qua.”
Âu Vịnh Ân gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Nửa tiếng sau, Âu Vịnh Ân trở về.
Thẩm Đống hỏi: “Tình hình sao rồi? A Thiền đâu?”
Âu Vịnh Ân nói: “Có ba tiểu thư của hộp đêm Bích Hải thừa nhận là mình bị A Thiền ép làm loại chuyện này. Bây giờ A Thiền đang trong tình cảnh rất phiền phức, không thể nộp tiền bảo lãnh.”
Âu Vịnh Ân biết rõ hình thức kinh doanh của hộp đêm Bích Hải và tính cách con người của A thiền, loại chuyện như ép gái nhà lành bán thân không thể nào xảy ra được.
Rất rõ ràng là có người dùng tiền mua chuộc ba tiểu thư kia để bọn họ khai gian, cố ý hãm hại A Thiền, mục đích tấn công Thẩm Đống.
Thẩm Đống cười lạnh nói: “Dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy, tứ đại gia tộc thật đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào.”
Âu Vịnh Ân nói: “Không thể phủ nhận thủ đoạn này rất có hiệu quả.”
Thẩm Đống nhíu mày: “Hợp đồng mà ba người kia ký với hộp đêm Bích Hải là hợp đồng hợp tác, không tồn tại quan hệ cho thuê lao động. Họ cũng không thể tìm được bằng chứng A Thiền ép họ bán thân.”
Âu Vịnh Ân nói: “Đúng thế, dù cho ba người họ có khởi kiện A Thiền đi chăng nữa thì chúng ta cũng không thua được. Vấn đề là mặc dù cuối cùng chúng ta có thắng được vào nửa tháng sau, thì hộp đêm Bích Hải cũng phải ngừng kinh doanh, đóng cửa phục vụ điều tra.”
Thẩm Đống buồn cười nói: “Hóa ra là không muốn cho hộp đêm Bích Hải mở cửa kinh doanh.”
Âu Vịnh Ân: “Lão công, ngươi sẽ không ra tay với ba tiểu thư kia đi? Nếu ngươi làm như thế thì rất có thể sẽ trúng bẫy của bọn họ.”
Thẩm Đống nói: “Yên tâm. Ta đã quyết định bán hộp đêm Bích Hải rồi, các sản nghiệp khác cũng sẽ cải tạo lại thành khách sạn hoặc nhà hàng. Chúng ta có thể chờ nửa tháng được. Quan trọng là A Thiền, khi nào thì cô ấy mới được thả ra ngoài.”
Âu Vịnh Ân nói: “Tối mai vào giờ này là được.”
Thẩm Đống mỉm cười: “Vậy phải làm phiền Âu đại luật sư của chúng ta rồi.”
Âu Vịnh Ân trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, hờn dỗi nói: “Đi thôi.”
Hai người mới vừa bước ra khỏi cửa của sở cảnh sát Du Tiêm Vượng thì đã bị một đám phóng viên bao vây.
“Thẩm tiên sinh, bây giờ nhiều tờ báo lớn đều đang đưa tin rằng hộp đêm Bích Hải là động mại dâm trá hình lớn nhất đảo Hồng Kông, ngài có suy nghĩ thế nào về chuyện này?”
”Nhiều tờ báo?”
Thẩm Đống mỉm cười nói: “Vị phóng viên này, ngươi có nhầm lẫn gì không?”
“Đương nhiên là không. Đây là các tờ báo đưa tin, mời ngài xem.”
Một số phóng viên còn đưa vài tờ báo cho Thẩm Đống đọc.
Thẩm Đống nhìn đám người rồi lắc đầu nói: “Một đám ngu xuẩn.”
“Thẩm tiên sinh, ý của ngài là gì?”
Thẩm Đống cầm lấy một tờ báo lên và nói: “Lấy tin tức buổi tối của tờ báo Đông Hoa này làm ví dụ đi. Nó được xuất bản vào 10 giờ tối. Thời gian mà cảnh sát bất ngờ kiểm tra hộp đêm Bích Hải là 9 giờ 40 phút tối, điều kỳ lạ là trong báo lại đăng ảnh chụp của những vị khách và các tiểu thư bị cảnh sát dẫn ra khỏi hộp đêm. Ha ha, vị phóng viên này, trong thời gian 20 phút, ngươi có thể viết ra một tờ bản thảo dài hai ngàn chữ, sau đó dán ảnh chụp lên được không?”
Người phóng viên kia không phải là đồ ngốc, nhanh chóng hiểu ra ý tứ của Thẩm Đống, nói: “Ý ngài nói là có người muốn hãm hại ngài sao?”
Thẩm Đống: “Chuyện này còn cần phải nói sao? Chắc chắn là bọn họ đã soạn bản thảo từ trước, sau khi chụp được ảnh thì lập tức chạy về tòa soạn với tốc độ nhanh nhất, dán ảnh chụp lên rồi lại cho xuất bản. Chỉ có như thế thì mới có thể giải thích được vì sao tờ báo Đông Hoa lại có thể hoàn thành một bài báo dài như thế trong vòng 20 phút?”
Sau khi nghe được những lời suy đoán của Thẩm Đống thì các phóng viên đều gật đầu.
Đúng là thế, chuyện xảy ra còn chưa đến 2 tiếng đồng hồ mà đã có bảy tám tờ báo đưa tin chuyện của hộp đêm Bích Hải.
Tốc độ như vậy cũng quá nhanh rồi đi.
Nếu nói sau lưng không có ai thúc đẩy thì chắc chắn không thể tin được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận