Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 636: Chương trình không được phát sóng

Thẩm Đống đưa Nhạc Tuệ Trinh đến một nhà hàng nổi tiếng.
Sau khi gọi món, Nhạc Tuệ Trinh nói: “Thẩm tiên sinh, tứ đại gia tộc có ảnh hưởng rất lớn ở đảo Hồng Kông, đã ăn sâu bám rễ. Cuộc phỏng vấn lần này của ngươi, một khi được phát sóng lên truyền hình thì cũng đồng nghĩa với việc tuyên chiến với bọn họ. Nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ sợ ngươi sẽ không thể ở lại đảo Hồng Kông nữa.”
Thẩm Đống cười ha ha, nói: “Đúng thật là tứ đại gia tộc rất lợi hại, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ vô địch.”
Nhạc Tuệ Trinh: “Cha ta thường xuyên nói, làm kinh doanh thì phải dĩ hòa vi quý (1). Cho dù ngươi có thắng được họ thì chỉ sợ cũng thắng trong thê thảm, cần gì phải vậy chứ?”
(1)以和为贵: Giữ được quan hệ tốt đẹp hòa bình giữa hai bên thì mới dễ giao lưu.
Thẩm Đống nói: “Bắt đầu từ khi Lý Siêu Nhân dùng vật liệu xây dựng để chèn ép ta thì mối quan hệ giữa ta và tứ đại gia tộc đã không còn có thể hòa bình được nữa. Sau khi cướp được cảng Tân Giới từ tay bọn họ thì bọn họ càng hận ta hơn. Dĩ hòa vi quý, đôi bên có lợi là đúng, nhưng không áp dụng được cho ta và tứ đại gia tộc. Hơn nữa, ta cũng không muốn có quan hệ tốt với bọn họ.”
Nhạc Tuệ Trinh kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”
Trong con ngươi của Thẩm Đống lóe lên ánh sáng lại, nói: “Bởi vì ta cần lợi dụng tứ đại gia tộc để tăng cường sức ảnh hưởng của ta lên. Ngươi nghĩ đi, nếu tứ đại gia tộc liên thủ lại mà không đánh bại được ta thì người khác sẽ nghĩ gì? Bọn họ có phải sẽ cảm thấy ta và tứ đại gia tộc đã đứng cùng đẳng cấp, thậm chí là còn mạnh hơn bất kỳ ai trong số bọn họ không?”
Trong lòng Nhạc Tuệ Trinh chấn động mạnh, nói: “Ngươi muốn lợi dụng tứ đại gia tộc để làm bàn đạp cho mình?”
Thẩm Đống bình tĩnh đáp: “Đúng thế. Ta muốn cho mọi người biết, giới kinh doanh trên đảo Hồng Kông này không phải chỉ có mỗi tứ đại gia tộc là có quyền quyết định. Bọn họ cùng lắm chỉ được coi là bốn Vương gia mà thôi, còn ta mới là Hoàng đế duy nhất, chí cao vô thượng.”
Nhạc Tuệ Trinh nuốt nước bọt một cách khó khăn, nói: “Ngươi đúng thật là một kẻ điên.”
Thẩm Đống mỉm cười: “Quan trọng là kẻ điên trong miệng ngươi đã có năng lực đối đầu với tứ đại gia tộc.”
Trong lĩnh vực bất động sản, Thẩm Đống đã trở thành hội trưởng của Hiệp hội bất động sản đảo Hồng Kông nhờ vào ngành vật liệu xây dựng.
Ngoại trừ tứ đại gia tộc ra, gần như tất cả các công ty bất động sản đều tham gia.
Trong lĩnh vực kho cảng, Thẩm Đống có được cảng Tân Giới, tương đương với có được một kho báu để có thể tích lũy quan hệ và tài sản. Ít nhất có khoảng 30% đến 40% hoạt động thương mại xuất khẩu trên đảo Hồng Kông này đều phải thông qua sự cho phép của hắn.
Trong lĩnh vực taxi, Thẩm Đống chiếm 80% thị trường.
Trong các lĩnh vực may mặc, thực phẩm thì Thẩm Đống cũng đạt được những thành tựu đáng kể.
Trong lĩnh vực đầu tư thì càng không cần phải nói, cho dù có mất đi thị trường đảo Hồng Kông thì chỉ bằng những cổ phiếu mà Thẩm Đống mua ở Đăng Tháp quốc thôi, cũng đã đủ để cho hắn bước lên vị trí một trong những người giàu có nhất thế giới.
Đợi thêm vài năm nữa, khi hắn đã hoàn thành việc bố trí kinh doanh ở đại lục thì mấy kẻ hèn như tứ đại gia tộc cơ bản đã chẳng lọt vào trong mắt Thẩm Đống được nữa.
Có thể sánh ngang với hắn, sợ là chỉ có những tập đoàn tài chính lớn ở phương Tây mà thôi.
Nhạc Tuệ Trinh thở dài: “Có lẽ ngươi sẽ thật sự có thể thay thế được tứ đại gia tộc, trở thành ông trùm giới kinh doanh lợi hại nhất đảo Hồng Kông.”
Thẩm Đống cười nói: “Đảo Hồng Kông quá nhỏ, thứ ta muốn là trở thành một ông trùm kinh doanh toàn cầu, biến tập đoàn Đằng Phi trở thành tập đoàn hùng mạnh nhất trong thế kỷ này và cả thế kỷ sau nữa.”
Nhạc Tuệ Trinh cười khổ, nói: “Tham vọng của ngươi thật là quá lớn.”
Thẩm Đống nói: “Làm nam nhi thì phải có tham vọng chứ, biết đâu có ngày sẽ thực hiện được.”
Nhạc Tuệ Trinh nâng ly rượu vang đỏ lên và nói: “Chúc ngươi thành công.”
Thẩm Đống cũng nâng ly chạm nhẹ vào ly rượu của Nhạc Tuệ Trinh, cười nói: “Cảm ơn.”
Bữa cơm ăn suốt một tiếng rưỡi này cuối cùng mới kết thúc.
Thông qua cuộc nói chuyện này, Nhạc Tuệ Trinh đã có cái nhìn toàn diện hơn về Thẩm Đống.
Người đàn ông trước mặt cô đây, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ tự tin và trí tuệ, có chiến lược có mục tiêu rõ ràng, có tham vọng to lớn và dũng khí muốn tỏa sáng như mặt trời.
Quan trọng nhất là hắn có năng lực ban đầu để thực hiện được mục tiêu.
Chỉ cần không mất sớm thì Nhạc Tuệ Trinh tin rằng Thẩm Đống chắc chắn có thể trở thành một nhân vật vĩ đại, thậm chí được ghi danh vào sách giáo khoa lịch sử.
Trước khi đi, Thẩm Đống đột nhiên hỏi: “Nhạc tiểu thư, ta muốn biết buổi phỏng vấn hôm nay có được phát sóng trên đài truyền hình Châu Á không?”
Quách Thắng Lợi là cổ đông lớn nhất của đài truyền hình Châu Á, mặc dù có cổ phần không nhiều lắm, nhưng địa vị của ông ta lại vô cùng cao. Cho dù có là chủ tịch của đài truyền hình Châu Á thì cũng phải cúi đầu trước Quách Thắng Lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận