Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 655: Sát thủ hung mãnh (2)

Trong một quán cà phê đối diện cao ốc Trường Kiếm, Jimmy và Trần Vĩnh Nhân đang ngồi uống cà phê với nhau.
Hai người đã ngồi gần một tiếng, tận mắt nhìn thấy khung cảnh cao ốc Trường Kiếm bị nổ tung rồi sập đổ.
Trần Vĩnh Nhân thở dài nói: “A Sài đã chết.”
Jimmy nói: “Cho dù có may mắn sống sót thì cùng lắm là một tuần nữa hắn cũng vẫn chết thôi. Điều khác biệt là vợ cùng với hai đứa con của hắn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn. 5 triệu đô la Hồng Kông đủ để họ sinh hoạt an ổn cả đời.”
Trần Vĩnh Nhân gật đầu nói: “Nói như thế thì đây cũng coi như là một điều tốt. Jimmy ca, ngươi nói xem Đống ca đã đặt bom trong cao ốc Trường Kiếm từ khi nào vậy? Sức nổ lớn như thế thì cũng phải cả trăm kg thuốc nổ đi? Chẳng lẽ không có nhân viên an ninh nào trong cao ốc Trường Kiếm phát hiện ra sao?”
Jimmy nhấp một ngụm cà phê, nói: “Không có việc gì mà Đống ca muốn làm lại không thể làm được. Còn về chuyện dùng cách gì thì nếu Đống ca đã không nói, đám thuộc hạ chúng ta cũng đừng hỏi làm gì.”
Trần Vĩnh Nhân: “Ha ha, lần này chúng ta cho Lý Siêu Nhân ăn quả đắng lớn.”
Jimmy cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn, cười nói: “Thật tiếc là không có cơ hội dùng đến thứ này.”
Trần Vĩnh Nhân: “Bây giờ điều ta tiếc nuối nhất chính là vất vả lắm mới trở lại đảo Hồng Kông một chuyến mà không thể uống một ly với Đống ca.”
Jimmy: “Cũng chịu thôi, bang Đông Hồ của tiểu thư Hải Đường có chuyện nên Đống ca cần nhanh chóng đi qua xử lý.”
Trần Vĩnh Nhân tò mò hỏi: “Tiểu thư Hải Đường có phải người phụ nữ thứ tư của Đống ca không?”
Khóe miệng Jimmy nhếch lên, nói: “Sao hôm nay ngươi nhiều chuyện thế?”
Trần Vĩnh Nhân cười: “Nhìn vẻ mặt của ngươi là ta hiểu tám chín phần mười rồi. Đống ca thật sự là lợi hại, bốn cô bạn gái ai cũng là mỹ nhân đỉnh cao có khí chất hoàn hảo. Điều ngạc nhiên nhất là họ còn ở chung với nhau rất hòa hợp. Ta thật là muốn học hỏi xem Đống ca đã làm như thế nào.”
Jimmy lộ ra một biểu tình quái dị, nói: “Có thể là Đống ca rất xuất sắc trong chuyện đó.”
Hai người nhìn nhau rồi đồng thời bật cười.

Một chiếc phi cơ chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế Cao Hùng của đảo Đài Loan.
Thẩm Đống dẫn theo bốn người Lý Kiệt, Thiên Dưỡng Sinh, Hùng Đại Lực và Hạ Hầu Vũ đi ra.
Chỉ cần liếc mắt một cái là hắn đã thấy được Hải Đường mặc một bộ đồ đỏ rực, nổi bật trong đám đông.
Cô đứng ở nơi đó, đẹp như một bức tranh, thu hút mọi ánh nhìn của các du khách.
Thẩm Đống tiến lên nắm lấy tay Hải Đường, nhíu mày nói: “Không phải đã nói rồi sao? Ta không cho ngươi đến sân bay đón ta mà? Ngươi quên hoàn cảnh bây giờ của mình ư?”
Lần này Thẩm Đống đến Loan Nam là vì trợ giúp cho Hải Đường giải quyết vấn đề sát thủ.
Ba ngày trước, có người chi tiền ra để thuê người của tổ chức sát thủ mạnh nhất Đông Nam Á “Angel Wings” đối phó với Hải Đường.
Đêm qua, Hải Đường đã bị ám sát một lần. May mắn thay, vệ sĩ bảo vệ cho cô rất mạnh, hơn nữa thân thủ của bản thân cô cũng không tồi nên mới tránh thoát được một kiếp.
Hải Đường cảm thấy sát thủ của “Angel Wings” rất lợi hại về phương diện bắn súng và công phu cho nên đã gọi điện thoại cho Thẩm Đống, muốn nhờ Phong Vu Tu và Hạ Hầu Vũ đến đây hỗ trợ.
Có sát thủ muốn giết người phụ nữ của mình, còn rất lợi hại?
Thẩm Đống không yên tâm nói đã đích thân đến đây.
Hải Đường rất cảm động, cho nên đã đến sân bay đón hắn bất chấp sự uy hiếp của đám sát thủ hàng đầu.
“Ta muốn có thể nhanh chóng được thấy ngươi.” Hải Đường ôm cánh tay của Thẩm Đống, cười tươi để lộ lúm đồng tiền như hoa.
Thẩm Đống tức giận nói: “Chỉ có khoảng một tiếng mà thôi. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì trên đường đi thì phải làm sao?”
Hải Đường nhướng mày lên, nói: “Không phải là chẳng có chuyện gì xảy ra đó sao?”
Thẩm Đống cũng cạn lời.
Lần này Hải Đường dẫn theo sáu chiếc xe đến đón Thẩm Đống.
Hai người và Lý Kiệt ngồi chung một chiếc, Lý Kiệt lái thay cho tài xế ban đầu.
Ba người khác thì ngồi chung một chiếc.
Sáu chiếc xe hơi tạo thành một đoàn xe, chậm rãi rời khỏi sân bay.
Trên đường đi, Thẩm Đống ôm Hải Đường, nói: “Ngươi nói rõ ràng hơn về sát thủ đi. Đối phương rất lợi hại?”
Cơ thể của Hải Đường hơi run rẩy, vẻ mặt như còn sợ hãi, nói: “Vô cùng lợi hại. Tên sát thủ đó chỉ có một người mà có thể trực tiếp xông vào trang viên của ta. Những nhân viên bảo vệ trong trang viên khi đứng trước tên sát thủ đó thì cứ như là mấy đứa trẻ chưa biết đi vậy, nháy mắt đã bị hắn ta giết chết mười mấy người. Cho dù ta và các vệ sĩ khác đã dùng súng nhưng cũng phải trải qua mười phút giằng co, lại mất thêm năm mạng người nữa thì lúc này mới đánh lui được kẻ đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận