Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 683: Thành công giết chết (1)

Tên Kusakari Kazuo này tuy rằng che giấu sát khí rất tốt, nhưng vẫn không thể qua mắt được linh giác thần thông quảng đại của Thẩm Đống.
Chuyện hợp tác buôn lậu ô tô và sản phẩm điện tử vừa nãy, chỉ là lời vô nghĩa mà thôi.
Hai người ai cũng không để ở trong lòng.
Lý Kiệt nói: "Đống ca, phía sau có xe đi theo chúng ta."
Thẩm Đống gật đầu: "Chắc phía trước cũng có. A Kiệt, cách đây năm mươi mét có một trung tâm thương mại, ngươi đỗ xe ở đó. Chúng ta chơi với họ một chút."
Lý Kiệt cười nói: "Đã rõ."
Rất nhanh, năm chiếc xe dừng lại trước trung tâm thương mại Hữu Đạt.
Thẩm Đống lấy ra một cái túi hành lý màu đen, để Lý Kiệt phát súng bên trong cho các anh em, sau đó một hàng hai mươi người đi thẳng vào trung tâm thương mại.
Bọn họ vừa mới rời đi, thì có bốn chiếc xe van vọt tới.
Từ trong xe gần ba mươi người Đông Doanh chui ra, kẻ nào kẻ nấy đều giắt súng trên thắt lưng.
Trung tâm thương mại Hữu Đạt chỉ là một siêu thị ba tầng nên lượng khách bên trong không nhiều lắm.
Đám người Đông Doanh này rất nhanh đã phát hiện Thẩm Đống ở lầu hai.
"Đoàng!"
Không nói hai lời, bọn họ lập tức rút súng ra, bắn về phía Thẩm Đống.
"Mẹ kiếp, hung hãn như vậy."
Thẩm Đống lắc mình trốn sau một cột đá.
"A!"
Hơn một chục khách hàng hét lên, chạy ra ngoài.
"Đoàng đoàng đoàng đoàng!"
Hai bên bắt đầu đấu súng.
Thẩm Đống không hề ngẩng đầu, để mặc đối phương vừa bắn vừa đi về phía mình.
Ngay khi cách người cầm đầm Đông Doanh cách cột đá của Thẩm Đống không đến năm mét, tiếng súng từ bốn phương tám hướng vang lên.
Thì ra đám thủ hạ của Thẩm Đống đã sớm mai phục xung quanh.
Hai người bọn họ một tổ, phát động phản kích mạnh mẽ với những người Đông Doanh này.
Hai bên cứ như vậy triển khai đấu súng.
Không thể không nói, kỹ thuật bắn súng của những người Đông Doanh này chẳng những tốt, hơn nữa kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Dường như bọn họ đã sớm đoán được thủ hạ của Thẩm Đống sẽ xuất hiện, cả đám không hề hoảng loạn.
Thẩm Đống suy đoán những người này rất có thể chính là đội ám sát Yakuza nổi tiếng.
"Nham Mỹ Lượng, ngươi ngăn cản bọn họ. Igawa, Sài Nhược, các ngươi theo ta giết mục tiêu."
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, lạnh lùng như băng trầm giọng nói.
Người đàn ông này tên là Aida Daichi, là phó đội trưởng đội ám sát của Yakuza.
Từ khi gia nhập Yakuza đến nay, số người chết dưới tay hắn ta không có một trăm cũng là tám mươi.
"Rõ."
Nham Mỹ Lượng đáp một tiếng, lập tức biến hóa trận hình, bắn đạn như mưa về phía đám người Lý Kiệt.
Trong lúc một thoáng chốc, đám người Lý Kiệt hoàn toàn bị bọn họ áp chế.
Nhân cơ hội này, ba người Aida Daichi, Igawa, Sài Nhược phóng về phía Thẩm Đống.
Cho dù tiếng súng không dứt bên tai, Thẩm Đống vẫn có thể nghe ra chính xác tiếng bước chân của bọn họ.
"Thật sự là muốn chết."
Thẩm Đống không dùng súng, lấy một viên bi thép nhỏ từ hệ thống ra, ném thẳng về phương hướng có tiếng bước chân truyền đến.
"A!"
Có thể vì vận may của Thẩm Đống không tệ, Igawa trực tiếp bị bi thép bắn trúng mắt, trong miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, ngã xuống đất chết.
Aida Daichi và Sài Nhược chỉ bị thương nhẹ, nên không ảnh hưởng hành động của bọn họ.
Mắt thấy hai người sắp vọt tới phía sau cây cột của Thẩm Đống, đột nhiên một bóng dáng lao ra ngoài.
"Đoàng đoàng đoàng đoàng!"
Aida Daichi và Sài Nhược phản xạ có điều kiện lập tức nổ súng.
Khi hai người phát hiện đó chỉ là một bộ quần áo của Thẩm Đống, Aida Daichi trong lòng quát to một tiếng không tốt.
"Đáng tiếc, đã muộn."
"Ầm!"
"Ầm!"
Hai viên đạn chẳng phân biệt trước sau, gần như là đồng thời bắn xuyên qua giữa trán Aida Daichi và Sài Nhược.
Xử lý hai người đó xong, Thẩm Đống lấy ra một khẩu súng tiểu liên từ hệ thống, sau đó đồ sát đám sát thủ Yakuza này từ phía sau lưng chúng.
Đám sát thủ đang toàn lực áp chế đám người Lý Kiệt, nào biết đâu ba người Aida Daichi đã chết.
Ngắn ngủi hơn hai mươi giây, hơn mười sát thủ liền chết dưới súng của Thẩm Đống.
"Mục tiêu ở phía sau."
Những tên sát thủ còn lại lập tức phản ứng, vừa phản kích, vừa tìm chỗ tránh né.
Đám người Lý Kiệt tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Bọn họ đồng loạt xông ra, không ngừng bắn về phía đám sát thủ này.
Năm phút sau, hơn bốn mươi sát thủ của Yakuza bị tiêu diệt hoàn toàn.
"Đống ca, không sao chứ?" Lý Kiệt hỏi.
Thẩm Đống cười nói: "Một đám quỷ lùn mà thôi, có thể khiến ta xảy ra chuyện gì được."
Lý Kiệt nói: "Không biết chỗ A Sinh có đắc thủ hay không?"
Thẩm Đống nói: "A Sinh sẽ không làm ta thất vọng."
Bên kia, Kusakari Kazuo dẫn người quay về khách sạn.
Từ trong xe đi ra, trong tay Kusakari Kazuo vẫn luôn cầm một chiếc điện thoại.
Chỉ cần xử lý xong Thẩm Đống, Aidi Daichi sẽ gọi cho hắn ta.
Nhưng dọc đường đi, điện thoại của Kusakari Kazuo vẫn không hề vang lên lần nào, điều này khiến lòng hắn mơ hồ dấy lên chút cảm giác bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận