Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 691: Lý A Tề xin hợp tác (1)

Lý Trạch Khải nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta chính là khinh thường ngươi đấy."
Thẩm Đống khinh thường nói: "Ngoại trừ là con trai của Lý Siêu Nhân, ngươi còn có chỗ nào đáng để người ngoài khen ngợi không? Không có. Ta từ hai bàn tay trắng cho tới hôm nay nắm giữ trăm tỷ tài sản, đều dựa vào ta và các anh em của ta liều mạng đổi lấy, ngươi có tư cách gì khinh thường ta? Cho dù cha ngươi gặp ta, cũng phải lấy lễ đối đãi, ngươi là cái thá gì? Dám ở trước mặt ta khoe khoang cảm giác hơn người."
Đám người Lý Kiệt, Thiên Dưỡng Sinh cũng đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lý Trạch Khải.
Điều này làm cho phổi Lý Trạch Khải sắp nổ tung.
"Bảo vệ, đuổi bọn họ ra ngoài cho ta." Lý Trạch Khải quát.
Thẩm Đống móc ra năm vạn đô la Hồng Kông từ trong ngực, đập lên mặt bàn bên cạnh, nói: "Ta đến hộp đêm Bích Hải là để tiêu phí, không phải để bới móc. Ai dám vô duyên vô cớ động thủ với ta, Thẩm Đống ta cam đoan nhất định sẽ đánh gãy chân chó của kẻ đó."
tứ đại cao thủ Lý Kiệt, Thiên Dưỡng Sinh, Phong Vu Tu, Hồng Đại Lực chắn phía trước Thẩm Đống, đối mặt với bảo vệ nóng lòng muốn thử.
Những bảo vệ này hiển nhiên đều đã nghe qua đại danh của Thẩm Đống, tất cả đều không hẹn mà cùng dừng bước.
Thấy bảo vệ không hèn nhát như thế, Lý Trạch Khải cảm thấy mất mặt vô cùng.
Thẩm Đống lạnh lùng liếc Lý Trạch Khải một cái, ánh mắt lạnh như băng kia khiến Lý Trạch Khải không nhịn được túa mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch.
Thẩm Đống lấy điện thoại ra, gọi thẳng cho Lý Siêu Nhân.
"Lý tước sĩ, ta mang mấy anh em đến Bích Hải hộp đêm chơi, con trai của ngươi lại bảo chúng ta cút đi, đây không phải là thái độ đối đãi với khách hàng của Lý gia các ngươi đấy chứ?"
"Thẩm tiên sinh, phiền ngươi chuyển điện thoại cho Trạch Khải."
Thẩm Đống đưa điện thoại cho Lý Trạch Khải, Lý Trạch Khải hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi đi qua một bên, nói chuyện với Lý Siêu Nhân.
Một lát sau, Lý Trạch Khải trả lại điện thoại cho Thẩm Đống, nói với nhân viên phục vụ: "Đưa Thẩm tiên sinh đến phòng VIP số một."
Thẩm Đống cười nói: "Lần này làm đúng rồi đấy. Ta tới đây để chơi, cũng không phải không trả tiền."
Thấy Lý Trạch Khải ăn quả đắng, mọi người ở hiện trường lại bắt đầu nghị luận xôn xao.
"Mẹ kiếp, Thẩm tiên sinh này cũng ghê gớm quá nhỉ."
"Cái tát này, Lý Trạch Khải chịu vô ích rồi."
"Không hổ là nhân vật dám khiêu chiến tứ đại gia tộc, ngay cả Lý Siêu Nhân cũng phải nể mặt."
"Từ hôm nay trở đi, Thẩm Đống chính là thần tượng của ta."

Đi vào phòng số một, Thẩm Đống nói: "So với lúc trước, sao ta có cảm giác hộp đêm Bích Hải hơi khang khác."
Tống Tử Hào nói: "Quả thật hơi khác. Ta nghe nói sau khi Lý Trạch Khải mua lại hộp đêm Bích Hải, bị Lý Siêu Nhân hung hăng mắng cho một trận, nói bọn họ Lý gia là hào môn, không thể làm loại buôn da bán thịt này. Lý Trạch Khải vốn muốn bán đi với giá gốc, nhưng không ai muốn mua, cuối cùng đành phải tự mình kinh doanh. Bây giờ hộp đêm Bích Hải chỉ thuê một đám ca sĩ và vũ nữ chuyên nghiệp, những cô gái bán hoa đã rời đi toàn bộ. ”
Hải Đường nói: "Nói như thế, Lý gia làm rất tốt."
Ba cô gái khác cũng gật đầu phụ họa.
Thẩm Đống im lặng một hồi, nói: "Ý của các ngươi là trước đây chúng ta làm không tốt?"
Lý Hân Hân nói: "Tuy rằng ngươi không hề ép buộc bọ họ làm gái bán hoa, nhưng lại cung cấp cho bọn họ một nơi mua da bán thịt, so với thanh lâu cổ đại không có gì khác nhau."
Thẩm Đống bĩu môi: "Được rồi, ta thừa nhận mình sai. Sau này ta cam đoan sẽ không làm loại mua bán này nữa."
Lý Hân Hân nói: "Ngươi biết là tốt rồi.
Thẩm Đống nói: "Chỉ là như vậy, làm ăn ở đây sọ là sẽ tuột dốc không phanh nhỉ?"
Tống Tử Hào nói: "Vậy thì không phải. Dù sao, có rất nhiều người muốn kết giao với Lý gia, cho nên vẫn có rất nhiều thương nhân tới nơi này chơi. Chỉ là lợi nhuận kém xa quá khứ."
Thẩm Đống cười nói: "Dù sao muốn kiếm lại hai tỷ đô la Hồng Kông là chuyện không thể nào, đúng không?"
Tống Tử Hào nói: "Làm bảy tám mươi năm chắc có thể kiếm lại được."
"Phụt!"
"Ha ha ha!"
Mọi người nghe thế, đều nhịn không được bật cười.
Thẩm Đống nói: "A Hào, từ khi nào mà ngươi trở nên hài hước như vậy?"
Tống Tử Hào mỉm cười nói: "Có thể là do ở với ngài một thời gian dài."
Thẩm Đống cười ha ha, nói: "Ta xem lời đó là ngươi đang khen ta nhé."
Gọi mấy bình rượu ngon, mọi người ngồi cùng một chỗ uống với nhau.
Qua ba tuần rượu, đồ ăn cũng nếm đủ, bên ngoài bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
Lý Kiệt mở cửa, chỉ thấy một bóng dáng cao một mét chín, là một người đàn ông tướng mạo nho nhã mang theo một chai rượu vang, đứng trước cửa.
"Ngài là ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận