Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 710: Quán bar xảy ra chuyện (2)

Thẩm Đống cười nói: "Người phụ trách xưởng dệt số 3 Yến Đô đang ăn cơm với A Nhân. Nhà máy của họ không nhỏ hơn các ngươi, nhưng hiệu suất lại cao hơn nhiều. Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ chọn thế nào?"
Sở Phong nói: "Xưởng dệt số ba nợ gấp đôi chúng ta, cả một năm vẫn chưa phát lương cho nhân viên, nếu ngài mua nó, sợ là chưa kịp khởi công đã phải tốn năm ngàn vạn."
Thẩm Đống nói: "Ta đã sớm nói rồi, phàm là chuyện có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là chuyện lớn. Xưởng dệt số 3 gặp phải càng nhiều vấn đề, giá cả tương ứng sẽ càng thấp, điều kiện sẽ càng tốt. Sở thiếu, ta chỉ ở Yến Đô nhiều nhất một tuần, tốc độ của các ngươi tốt nhất phải nhanh lên một chút."
Sở Phong gật đầu, nói: "Ngày mai ta sẽ đi tìm xưởng trưởng."
Lúc trước Thẩm Đống đã nói qua, hắn cảm thấy rất hứng thú đối với cả ba xưởng dệt Yến Đô.
Nếu là có thể mua toàn bộ chúng lại, sau đó mua một miếng đất lớn ở Yến Đỗ, xây một xưởng quần áo Đằng Phi, vậy đối với Thẩm Đống mà nói tuyệt đối là trăm lợi mà không có lấy một hại.
Đúng lúc này, Tống Tử Hào mang theo bảy tám anh em từ trong khách sạn vội vã chạy ra.
Thẩm Đống hỏi: "A Hào, xảy ra chuyện gì vậy?"
Tống Tử Hào nói: "Đống ca, bốn chị dâu ở quán bar bị một đám khốn quấy rầy."
Thì ra buổi chiều sau khi Lý Hân Hân ký hợp đồng với sở giáo dục và hội chữ thập đỏ, quay về khách sạn.
Bốn cô gái thương lượng một chút, quyết định buổi tối đi lên quán bar chơi.
Thiên Dưỡng Sinh mang theo mấy anh em phụ trách bảo vệ.
Vừa rồi thủ hạ của Thiên Dưỡng Sinh gọi điện thoại tới, nói là một phú nhị đại cực kỳ kiêu ngạo thấy bốn người Lý Hân Hân xinh đẹp, nổi sắc tâm, mang theo một đám thủ hạ vây quanh bọn họ.
Trong đám người này có cao thủ võ thuật không thua kém Thiên Dưỡng Sinh, song phương hình thành cục diện giằng co.
Sắc mặt Thẩm Đống tối sầm, nói: "Ở quán bar nào?"
Tống Tử Hào nói: "Ở quán bar Vương Triều cách đây năm cây số."
Tiết Sơn nghe vậy nói: "Thẩm tiên sinh, ta dẫn ngươi qua đó."
Thẩm Đống nói: "Vậy cám ơn."
Gặp phải chuyện này, Sở Phong và Lâm Giáp tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hai người cũng đi theo đến quán bar Vương Triều.
Lúc này, trong quán bar ánh đèn rực rỡ, tiếng người ồn ào, cực kỳ náo nhiệt.
Thiên Dưỡng Sinh đang đánh nhau với một thanh niên tóc húi cua.
Hai người ngươi tới ta đi, đánh rất là kịch liệt.
Hơn ba mươi thanh niên nam nữ xung quanh cổ vũ cho hai người.
Bốn người Lý Hân Hân được các anh em khác bảo vệ.
Trên người bọn họ ai cũng bị thương, có nhiều, có ít, nhưng mỗi một người đều thẳng tắp sống lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm một đám người đối diện.
Tiết Sơn chỉ vào một nam thanh niên ở giữa đám người, nói: "Thẩm tiên sinh, hắn tên là Tôn Khánh Nguyên, là công tử ăn chơi nổi tiếng của Tôn gia. Ta đoán rất có thể là bệnh háo sắc của tên này tái phát, nhìn bốn vị tiểu thư xinh đẹp, muốn đùa giỡn lưu manh."
Thẩm Đống nhìn thoáng qua Tôn Khánh Nguyên, phát hiện thằng nhóc này căn bản không xem đánh nhau, mà dùng đôi mắt háo sắc gắt gao nhìn chằm chằm bốn người Lý Hân Hân, điều này khiến Thẩm Đống nổi giận.
"Tôn gia lợi hại lắm không?" Thẩm Đống hỏi.
Tiết Sơn nói: "Thế lực Tôn gia không kém Tiết gia chúng ta nhiều lắm. Thẩm tiên sinh, ngài không cần cố kỵ. Chỉ cần không đánh chết hắn, Tiết gia chúng ta tuyệt đối có thể bảo vệ ngài."
Sở Phong phụ họa nói: "Còn có Sở gia chúng ta. Mẹ nó, Tôn Khánh Nguyên này, ta đã sớm muốn giáo huấn hắn một trận."
Lâm Giáp bên cạnh có chút ngượng ngùng nói: "Thẩm tiên sinh, thật ngại quá, Lâm gia và Tôn gia chúng ta là thông gia, ta không dễ ra mặt."
Thẩm Đống khoát tay nói: "Không có gì. Người đàn ông đánh nhau với A Sinh là ai? Người này trông có vẻ rất lợi hại."
Lâm Giáp nói: "Người đàn ông này tên Trương Lai, là bộ đội đặc chủng đã rút lui khỏi đơn vị, phụ trách bảo vệ an toàn cho Tôn Khánh Nguyên."
Sở Phong hừ một tiếng, khinh thường nói: "Nếu như không phải Trương Lai luôn túc trực thủ hộ bên người Tôn Khánh Nguyên, chỉ sợ hắn đã sớm bị người ta đánh chết rồi."
Thẩm Đống nói: "Trợ Trụ vi ngược. Thật đáng tiếc cho Trương Lai này."
Xuyên qua đám người, Thẩm Đống đi tới bên cạnh Lý Hân Hân, hỏi: "Các người không sao chứ?"
Nhìn thấy Thẩm Đống, trái tim treo lơ lửng của bốn cô gái cuối cùng cũng được thả lỏng.
Lý Hân Hân nói: "Chúng ta không sao, chỉ là anh me bảo vệ chúng ta đều bị thương."
Thẩm Đống gật đầu: "Yên tâm, bọn họ không sao đâu."
Trong lúc nói chuyện, Tống Tử Hào đã dẫn người đến thay cho các anh em bị thương.
Nhìn thấy Thẩm Đống đến, Thiên Dưỡng Sinh không còn cố kỵ, ra tay càng thêm hung mãnh tàn nhẫn.
Trương Lai hiển nhiên cũng là một cao thủ đỉnh cao, xuất thần nhập hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận