Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 713: Tôn thiếu lại bị đánh (2)

Kế tiếp, trước mắt bao người, Tôn Khánh Nguyên quỳ xuống cầu xin bốn người Lý Hân Hân tha thứ.
Sở Phong lắc đầu, nói: "Đã sớm nói rồi, không nên đắc tội với Thẩm tiên sinh, Tôn Khánh Nguyên không nghe. Bây giờ thì tốt rồi, mất hết mặt mũi."
Tiết Sơn nói: "Thẩm tiên sinh muốn giết gà dọa khỉ."
Sở Phong nói: "Vấn đề là con gà Tôn gia này cũng không phải dễ chọc."
Tiết Sơn cười nói: "Tôn gia có lợi hại hơn nữa, cũng không thể làm gì Thẩm tiên sinh."
Sở Phong hỏi: "Vì sao?"
Tiết Sơn nói: "Bởi vì Thẩm tiên sinh là phú Hồng Kông mỗi năm quyên góp hai trăm triệu. Hắn vừa ký hiệp nghị công trình Hy Vọng với Sở Giáo dục và hội Chữ thập đỏ, kết quả là vợ của hắn bị Tôn Khánh Nguyên đùa giỡn. Một khi chuyện này truyền ra ngoài, phú hào nào còn dám đến Yến Đô nữa? Hình tượng của chính phủ biết để đi đâu?"
Sở Phong nói: "Nói như vậy, Tôn Khánh Nguyên quỳ xuống đất xin lỗi ngược lại đối với Tôn gia là chuyện tốt?"
Tiết Sơn gật đầu, nói: "Không sai. Chỉ cần Thẩm tiên sinh không truy cứu, chuyện này sẽ từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không. Ngược lại, một khi Thẩm tiên sinh truy cứu, như vậy chính phủ nhất định phải cho hắn một câu trả lời thỏa dáng, để tránh tình thế mở rộng."
Nói tới đây, Tiết Sơn chỉ Lâm Giáp, nói: "Nếu như không phải nghĩ tới điểm này, ngươi cảm thấy Lâm Giáp sẽ khoanh tay đứng nhìn à?"
Sở Phong chợt vỡ lẽ, cười mắng nói: "Mẹ kiếp, các ngươi thật đúng là khôn khéo."
Sau khi Tôn Khánh Nguyên xin lỗi, Thẩm Đống đi tới trước mặt hắn, đỡ hắn dậy, mỉm cười nói: "Tôn thiếu, chính thức giới thiệu một chút, ta là Thẩm Đống, là chủ tịch tập đoàn Đằng Phi. Ta sẽ ở Yến Đô khoảng một tuần, nếu ngươi muốn báo thù, tốc độ tốt nhất phải nhanh lên một chút. Được rồi, chuyện này qua rồi, tạm biệt."
Nói xong, Thẩm Đống vỗ vai Tôn Khánh Nguyên, dẫn người rời đi.
"A…"
Tôn Khánh Nguyên ngửa mặt lên trời kêu to: "Thẩm Đống, ta muốn giết ngươi."
"Thật ngu xuẩn."
Lâm Giáp cầm lấy điện thoại của quán bar, bấm một dãy số.
Đối diện vang lên một giọng nói dịu dàng.
"Ai vậy?"
"Cô, ta là Tiểu Giáp."
"Tiểu Giáp, đã trễ thế này, có chuyện gì sao?"
"Khánh Nguyên gặp rắc rối rồi."
Lâm Giáp tóm tắt mọi chuyện đơn giản một chút, nói: "Bạn gái của Thẩm tiên sinh hôm nay mới ký kết hiệp nghị quyên góp hai trăm triệu mỗi năm cho sở giáo dục, thậm chí còn lên tin tức, kết quả buổi tối bị em họ đùa giỡn. Một khi Thẩm tiên sinh tức giận, ngài có thể tưởng tượng chuyện này sẽ nghiêm trọng cỡ nào. Nói không chừng, còn có thể mang đến ảnh hưởng bất lợi cho Tôn gia."
"Ta biết rồi. Tiểu Giáp, cám ơn ngươi, ngươi không giúp Tiểu Giáp là hoàn toàn chính xác. Không trút được cơn giận này, Thẩm tiên sinh chắc chắn sẽ không cam lòng bỏ qua. Sáng sớm ngày mai, ta và dượng ngươi sẽ mang thằng nhãi này đến khách sạn Thẩm tiên sinh xin lỗi hắn. Bất luận như thế nào, chúng ta đều yêu cầu Thẩm tiên sinh tha thứ."
"Cô, chỉ cần cô không trách cháu khoanh tay đứng nhìn là tốt rồi."
Nói chuyện điện thoại xong, Lâm Giáp cũng rời khỏi khách sạn.
Một giờ sáng, Tôn Khánh Nguyên về đến nhà.
Mở cửa, thấy cha mình Tôn Ái Quốc và mẹ mình Lâm Tử Uyển* đang ngồi trên sô pha xem ti vi.
*Cô của Lâm Tú Uyển
Tôn Khánh Nguyên cúi đầu, không dám để cho hai người nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của hắn, nói: "Ba, mẹ, đã trễ thế này, sao hai người còn chưa ngủ?"
Tôn Ái Quốc nói: "Đương nhiên là chờ ngươi rồi. Nói đi, đi đâu vậy? Sao trễ thế này mới về?"
Tôn Khánh Nguyên nói: "Ta đến quán bar chơi."
"Rầm!"
Tôn Ái Quốc vỗ bàn một cái, quát: "Đi quán bar chơi cái gì?"
Tôn Khánh Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Uống rượu khiêu vũ."
Tôn Ái Quốc cả giận nói: "Còn đùa giỡn với bạn gái phú hào từ Hồng Kông tới nữa, đúng không?"
Tôn Khánh Nguyên ngẩng đầu, nói: "Ngài đã biết? Là Lâm Giáp nói cho các người biết phải không? Cha, mẹ, các người không nên chỉ nghe hắn nói. Mặt ta bị Thẩm Đống đánh sưng lên, Lâm Giáp lại đứng đó bàng quan như không, đây còn tính là thân thích của chúng ta sao? Còn Thẩm Đống này, hắn không kiêng dè mặt mũi Tôn gia chúng ta chút nào, ép ta quỳ xuống xin lỗi hắn. Các người có biết ta chịu bao nhiêu khuất nhục không?"
Nói tới đây, Tôn Khánh Nguyên bước nhanh tới trước mặt Tôn Ái Quốc, chỉ vào mặt mình, nói: "Cha, người xem hắn đánh ta thành cái dạng gì?"
"Chát!"
Tôn Ái Quốc trực tiếp hung hăng cho hắn một bạt tai.
Tôn Khánh Nguyên quay vòng tại chỗ, nổ đom đóm mắt, cả người bị đánh đến choáng váng.
"Tên khốn, cả ngày không biết học được thứ gì tốt. Muốn chết thế nào thì tùy, đừng liên lụy đến Tôn gia chúng ta."
Tôn Ái Quốc chỉ vào mũi Tôn Khánh Nguyên chửi ầm lên.
Tôn Khánh Nguyên choáng váng, nói: "Ba, ba có ý gì?"
Tôn Ái Quốc nói: "Ngươi có biết Thẩm Đống là ai không? Hắn là chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi Hồng Kông, sở hữu tài sản mười tỷ đô la Mỹ, giàu nứt đố đổ vách. Lần này hắn tới Yến Đô là vì hợp tác với Sở Giáo dục và Hội Chữ thập đỏ, mở một quỹ từ thiện, mỗi năm quyên góp hai trăm triệu dùng để xây dựng trường tiểu học Hy Vọng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận