Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 732: Để ta làm giám đốc nhà xưởng sao (1)

Thẩm Đống nói: “Cũng bình thường. Đặc biệt là ẩm thực, lạc hậu so với quốc gia chúng ta ít nhất hai ngàn năm. Dù sao thì đời này của ta cũng chỉ đến Đăng Tháp quốc để làm ăn giao dịch thôi, tuyệt đối sẽ không định cư ở đó. Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, cho dù đi đến đâu thì cũng không thoải mái bằng quê hương.”
“Thôi bỏ qua đi, đừng nói mấy chuyện này nữa. Sở thiếu, ngươi đã làm vài năm ở xưởng dệt số 2, chắc là đã vô cùng quen thuộc đối với ngành sản xuất này. Chờ cho đến khi ta sáp nhập ba xưởng dệt vào thành xưởng dệt Đằng Phi thì ngươi có hứng thú làm giám của đốc xưởng dệt này không?”
Đối với ngành công nghiệp dệt may sẽ vô cùng phát triển trong tương lai này, Thẩm Đống cực kỳ coi trọng.
Nhìn vẻ ngoài, Sở Phong giống như là một vị thiếu gia tùy tính lêu lổng, cái gì cũng không biết. Nhưng trên thực tế hắn là một người tinh thần trách nhiệm rất cao.
Có thể thấy được điều này thông qua việc hắn vì xưởng dệt số 2 mà không ngại hạ thấp giá trị của mình để tìm kiếm đối tác khắp nơi.
Còn về năng lực và thủ đoạn, những người lớn lên trong gia tộc lớn như Sở Phong thì có đều hiểu biết hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần.
Chỉ cần được hướng dẫn một chút là bọn họ có thể tự mình đảm đương một phía.
Sở Phong chỉ vào mũi mình, hỏi như thể không thể tin được: “Để ta làm giám đốc nhà xưởng sao?”
Thẩm Đống cười nói: “Sao thế? Sợ à? Ngươi cảm thấy bản thân không đảm nhiệm được sao?”
Sở Phong nhướng mày nói: “Chữ sợ không tồn tại trong từ điển của ta. Chỉ là ta muốn hỏi cho rõ ràng, ngài thật sự cho rằng ta có thể làm giám đốc nhà xưởng, hay là bởi vì bản thân ta họ Sở?”
Thẩm Đống nói: “Ngươi hỏi vấn đề này là cũng chứng tỏ rằng ngươi không tin tưởng vào chính mình, nhưng mà ta có thể trả lời cho ngươi biết, là bởi vì cả hai.”
Sở Phong nói: “Chắc là yếu tố gia tộc chiếm phần lớn hơn đúng không?”
Thẩm Đống lắc đầu: “Sai, là yếu tố năng lực cá nhân lớn hơn. Cho dù là ngươi, Tiết thiếu hay Lâm thiếu, hoặc là con cháu của các gia tộc khác đi nữa thì đều có tố chất trở thành lãnh đạo. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, từ nhỏ đến lớn các ngươi đã trải qua quá nhiều tranh đấu trong gia tộc, so với người bình thường thì càng thêm giỏi hơn trong chuyện xử lý của mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân, ánh mắt nhìn người cũng chuẩn xác hơn nhiều. Sở thiếu, ngươi biết điều quan trọng nhất để làm giám đốc một nhà xưởng là gì không?”
Sở Phong trả lời không chút do dự: “Khả năng dùng người. Đây là tố chất là mỗi người lãnh đạo cần thiết phải có.”
Thẩm Đống khen: “Đúng thế. Biết dùng người giỏi - bốn chữ này nghe thì đơn giản, nhưng muốn thực hiện thì lại quá khó khăn. Trong cuộc chiến Sở - Hán, Lưu Bang văn không được, võ cũng không xong, thế nhưng lại có thể đánh thắng được Hạng Vũ và cướp được thiên hạ, vì sao lại thế? Chính là bởi vì hắn hiểu được làm cách nào để có thể thu phục và sử dụng những con người tài giỏi, để họ phục vụ cho lợi ích của bản thân hắn. Làm giám đốc của một nhà xưởng, ngươi có thể không rành về chuyên môn, kỹ thuật, cũng không hiểu về marketing, thậm chí có thể không hiểu tài chính. Nhưng nhất định ngươi phải hiểu được làm thế nào để tập hợp các nhân tài trong ngành kỹ thuật, marketing và tài chính đến về bên cạnh mình, đồng thời còn phải biết cách chỉ huy kiểm soát bọn họ, giúp họ bộc lộ hết tài năng của bản thân. Chỉ cần làm được điều đó thì ngươi chính là một vị lãnh đạo ưu tú rồi.”
Bên trong xe, ba người nghe được lời Thẩm Đống nói thì đều gật đầu.
Sở Phong mím môi hỏi: “Thẩm tiên sinh, nếu ta làm giám đốc nhà xưởng thì ngài trả lương cho ta bao nhiêu?”
Thẩm Đống: “Một xu cũng không cho. Sau này, người phụ trách các bộ phận thuộc tập đoàn Đằng Phi sẽ không có lương, chỉ có hoa hồng được chia. Lấy ngươi làm ví dụ, bộ phận tài chính của tập đoàn Đằng Phi sẽ đến kiểm tra sáu tháng một lần về tình hình buôn bán của xưởng dệt, rồi tính toán lợi nhuận cuối cùng. Ngươi có thể được nhận 3 - 5% tổng lợi nhuận.”
Sở Phong ngạc nhiên nói: “Nếu xưởng dệt Đằng Phi có thể kiếm lời được 1 tỷ một năm thì ta sẽ được chia ít nhất 30 triệu đúng không?”
Thẩm Đống gật đầu đáp: “Đúng thế.”
Sở Phong hỏi: “Vậy nếu lỗ thì sao?”
Thẩm Đống cười nói: “Vậy thì phải xem số tiền lỗ cụ thể và tình hình rõ ràng của nhà xưởng.”
Sở Phong trầm mặc một lúc rồi nói: “Thẩm tiên sinh, ngài cho ta một chút thời gian, ta cần trở về suy nghĩ kỹ hơn.”
Thẩm Đống nói: “Không nóng vội. Sau khi thu mua được ba xưởng dệt lớn, trước tiên ta sẽ giải quyết vấn đề nhân sự trước giúp ngươi, miễn cho nhân viên cũ như ngươi khó xử.”
Sở Phong gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Đúng lúc này, Thẩm Đống nhận được cuộc gọi của Doãn Hỉ Thành từ chính quyền thành phố.
“Thẩm tiên sinh, ngài gặp Lão gia tử rồi?”
”Gặp rồi, trò chuyện cả buổi sáng, còn cùng nhau ăn cơm trưa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận