Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 733: Để ta làm giám đốc nhà xưởng sao (2)

“Ngài thật là may mắn. Ta đã làm việc cả đời trong cơ quan chính phủ mà còn chưa thể được gặp mặt nói chuyện riêng với Lão gia tử.”
“Ta cũng không ngờ rằng ngài ấy lại tự mình gặp ta. Doãn thị trưởng, đơn xin đầu tư của ta có phải đã được cấp trên phê duyệt rồi không?”
“Đúng vậy. Cấp trên đã phê duyệt đơn của chúng ta. Còn nữa, nếu ngài coi trọng mảnh đất nào thì chỉ cần không ảnh hưởng đến quy hoạch đô thị Yến Đô, chúng ta đều có thể bán cho ngài.”
“Vậy cảm ơn Doãn thị trưởng.”
“Ngài vẫn nên đi cảm ơn Lão gia tử đi. Chắc chắn là ngài ấy đã cho phép thì cấp trên mới có thể đưa ra quyết định như thế. Ha ha, bây giờ ta đang rất tò mò, rốt cuộc ngài và Lão gia tử đã thỏa thuận như thế nào mà có thể để Lão gia tử đối xử đặc biệt với ngài như vậy?”
”Ta chỉ có nói là Lão gia tử không bị thua thiệt gì. Về phần ta, có thể kiếm được tiền hay không thì còn phải xem quốc gia chúng ta phát triển đến mức nào. Suy cho cùng thì quyền chủ động và quyền khống chế đều nằm trong tay Lão gia tử. Hy vọng tương lai của Hạ quốc sẽ có thể được như chúng ta mong muốn.”
Doãn Hỉ Thành không hiểu lời Thẩm Đống nói, nhưng mà có thể cảm nhận được thỏa thuận đạt được giữa hai người có sức ảnh hưởng vô cùng lớn đến vận mệnh quốc gia.
Ông ta cũng không dám hỏi nhiều, sau khi xác định được thời gian chính thức ký hợp đồng rồi thì cúp điện thoại.
Ba người Sở Phong, Tiết Sơn và Lâm Giáp đều sửng sốt.
Lâm Giáp khó tin hỏi: “Thẩm tiên sinh, Lão gia tử mà hai người nói là vị nào vậy?”
Thẩm Đống cười nói: “Đương nhiên là vị mà trong đầu ngươi đang nghĩ đến.”
Lâm Giáp kích động: “Hôm nay ngài dùng bữa với Lão gia tử sao? Trời ạ, ngài thật là lợi hại.”
Vẻ mặt của Tiết Sơn vô cùng hâm mộ: “Nếu ta có thể được ăn một bữa cơm với Lão gia tử thì yêu cầu ta làm gì ta cũng làm.”
Sở Phong: “Thẩm tiên sinh, ngài và Lão gia tử đã nói gì?”
Thẩm Đống: “Nói về một cuộc giao dịch, trò chuyện về kinh tế của đảo Hồng Kông và thế giới thôi, còn lại là mấy chuyệt lặt vặt. Ha ha, trước khi ta về, Lão gia tử còn tặng ta hai lạng hồng trà và ba bình rượu đặc biệt.”
Ba người đều là người thức thời, cũng không hỏi thêm về cuộc giao dịch giữa Thẩm Đống và Lão gia tử.
Trở lại khách sạn, Thẩm Đống nhìn thấy Thu Đề đang ngồi ở đó lau nước mắt, ba vị mỹ nhân khác thì ở bên cạnh an ủi cô ấy.
“Thu Đề, ai ức hiếp ngươi? Nói cho ta biết. Ta giúp ngươi báo thù.”
Lý Hân Hân nói: “Báo thù cái gì chứ. Em trai Thu Dương của Thu Đề sắp kết hôn, cô ấy vui quá nên mới khóc.”
Thẩm Đống cười ha ha nói: “Thì ra là thế. Đây là chuyện tốt, đúng là nên vui mừng. Đúng rồi Thu Đề, điều tra rõ ràng mọi việc trong nhà hết chưa?”
Thu Đề lau nước mắt và đáp: “Đều rõ ràng rồi. So với trước đây thì tình hình trong nhà đã khá hơn một chút. Em trai của ta làm việc trong một xưởng dệt ở huyện Hưng Long, mức lương và đãi ngộ cũng ổn. Gia đình ta đã chuyển nhà đến khu tập thể cho công nhân vào năm ngoái.”
Thẩm Đống hỏi: “Sức khỏe của bà nội và cha mẹ ngươi thế nào?”
Thu Đề: “Năm trước bà nội của ta bị té ngã, đến bây giờ vẫn chưa đứng dậy được. Bác sĩ nói bà ấy đã lớn tuổi, trừ khi đưa đến bệnh viện lớn ở nước ngoài điều trị, nếu không thì đời này có khả năng chỉ nằm liệt mãi trên giường. Đống ca, chờ sau khi Thu Dương kết hôn xong thì ta muốn đưa bà nội đến đảo Hồng Kông khám chân.”
Thẩm Đống không chút do dự nói: “Chuyện này là cần thiết. Đến lúc đó, ta sẽ sắp xếp bệnh viện chỉnh hình tốt nhất trên đảo Hồng Kông cho bà nội điều trị. Nếu bọn họ không chữa được thì đi đến Đăng Tháp quốc. Dù có thế nào đi chăng nữa thì cũng phải giúp bà nội đứng lên được.”
Thu Đề nghe thế thì vô cùng cảm động nói: “Đống ca, cảm ơn ngươi.”
Thẩm Đống xua tay nói: “Đây vốn dĩ chính là trách nhiệm của con cháu chúng ta. Sáng ngày mai, chúng ta sẽ đến nhà ngươi. Các ngươi đã mua quà tặng chưa?”
Thu Đề: “Mua rồi. Chỉ là ngày mốt thì xe hơi mới có thể được vận chuyển đến đây được.”
Thẩm Đống: “Vậy thì trực tiếp giao đến cho em trai ngươi ở huyện Hưng Long luôn đi, coi như là quà tân hôn chúng ta tặng cho hắn.”
Thu Đề ừ một tiếng, nói: “Được.”
...…
Từ Yến Đô đến huyện Hưng Long chỉ cách có 60km mà thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Đống đã liên lạc với đoàn xe, dẫn theo Thu Đề rầm rộ đi đến Hưng Long.
Ba vị mỹ nữ Lý Hân Hân, Âu Vịnh Ân và Hải Đường không đi theo để tránh gây ra xấu hổ.
Ở đại lục thì không nhiều người có thể chấp nhận chuyện một chồng nhiều vợ.
Nếu ba người bọn họ cũng đi theo thì chắc chắn hàng xóm xung quanh sẽ cho rằng Thu Đề đi theo người ta làm tình nhân.
Thật ra thì Thu Đề cảm thấy không sao cả, nhưng mà chỉ sợ rằng sau này nhà họ Thu sẽ không thể ngẩng cao đầu ở huyện Hưng Long.
Bạn cần đăng nhập để bình luận