Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 763: Chia của (1)

Chương 763: Chia của (1)
Ông ta chỉ thẳng vào mặt Thẩm Đống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm… Đống, ngươi dám đánh ta.”
Thẩm Đống cười lạnh nói: “Trịnh Đồng, lão già nhà ngươi nên cảm thấy may mắn vì đã lớn tuổi rồi đi. Nếu không thì ta sẽ sai người đi cắt đầu lưỡi của ngươi, khâu miệng ngươi lại. Mẹ kiếp, ngươi dám rủa ta không sinh được con, ngươi cho rằng ngươi là ai?”
“Ngươi…”
Trịnh Đồng tức đến mức đỏ mặt tía tai, cơ thể không nhịn được mà hơi run rẩy.
“Ngươi cái gì mà ngươi.”
Thẩm Đống trực tiếp cắt ngang lời ông ta, lạnh lùng nói: “Mẹ nó ngươi dựng cái lỗ tai già của mình lên mà nghe cho rõ đây. Gọi ngươi một tiếng Trịnh tổng là đã nể mặt lão già ngươi lắm rồi. Nếu ta không cho ngươi thể diện, thì trong mắt ta ngươi chỉ là gì cả.”
“Chạy đến chỗ của ta để tìm con trai ngươi, đồ thứ óc bã đậu.”
“Nếu ta muốn đối phó với nhà họ Trịnh các ngươi, trực tiếp giết chết lão già ngươi chẳng phải là xong việc rồi sao, cần gì phải bắt cóc thằng con trai ngu ngốc kia của ngươi chứ?”
“Chó chết, dám chạy đến mặt ta mà thể hiện quyền uy của tứ đại gia tộc sao, đúng là mù mắt chó rồi.”
“Bây giờ ngươi cút khỏi mắt ta ngay lập tức.”
Lần này, Thẩm Đống thực sự đã vô cùng tức giận.
Sau khi rời khỏi Hồng Hưng, Thẩm Đống cảm thấy trên đảo Hồng Kông đã không còn có xã đoàn hay thế lực nào có thể đe dọa đến hắn được nữa, vậy là hắn bắt đầu nghĩ đến chuyện muốn có một đứa con.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân càng mong muốn thì càng không có được, khiến cho Thẩm Đống vô cùng u sầu.
Trịnh Đồng ép hắn phải phát lời thề độc, điều này quả thật như đang xát muối vào miệng vết thương của Thẩm Đống.
Thẩm Đống càng mắng càng điên, đến cuối cùng thì thanh âm gần như gầm lên, khí thế như lôi đình khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ không dám nói gì.
Lý Văn Bân đã quen biết với Thẩm Đống trong thời gian dài như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy hắn mất bình tĩnh đến thế.
Rất rõ ràng, câu nói của Trịnh Đồng đã đâm trúng vào nỗi đau của Thẩm Đống.
Sắc mặt của Trịnh Đồng cực kỳ khó coi, cũng mắng to nói: “Thẩm Đống, ngươi cứ chờ đi. Ta sẽ khiến cho ngươi phải trả giá đắt vì hành động hôm nay của mình.”
Con ngươi của Thẩm Đống tràn ngập sát khí, nói: “Trả giá đắt? Trịnh Đồng, không phải ta khinh thường ngươi. Nhưng chơi quang minh chính đại, ngươi không được. Ngấm ngầm giở thủ đoạn bẩn thỉu, ngươi càng không được. Đừng nói ta không biết con trai của ngươi ở đâu, cho dù ta có biết thì cũng không nói cho ngươi. Ta muốn chống mắt lên nhìn xem Trịnh gia ngươi đoạn tử tuyệt tôn như thế nào.”
Nghe được bốn chữ đoạn tử tuyệt tôn này, Trịnh Đồng chỉ cảm thấy như có một cơn tức giận sắp trào dâng ra ngoài cơ thể, sắc mặt ông ta đỏ lên, ộc một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu rồi trợn trắng mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lý Văn Bân bên cạnh vội vàng đỡ lấy ông ta, hô: “Mau đưa đi bệnh viện.”
“Mau lên.”
Một cảnh sát cõng Trịnh Đồng trên lưng, dưới sự bảo vệ của mấy cảnh sát khác mà chạy ra ngoài.
Thẩm Đống hung ác nói: “Lão già khốn kiếp, chết là đáng.”
Lý Văn Bân trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Nếu như ông ta xảy ra chuyện gì thì ngươi gặp rắc rối lớn.”
Thẩm Đống đáp: “Liên quan gì đến ta. Ta chỉ mắng ông ta chứ không hề động tay động chân gì cả.”
Lý Văn Bân: “Ngươi đánh ông ta một bạt tai.”
Thẩm Đống nghe thế thì cạn lời không biết nói gì.
Lý Văn Bân nhìn chằm chằm vào Thẩm Đống rồi hỏi: “Chuyện của Trịnh Vũ Xuyên, thật sự không phải do ngươi làm?”
Thẩm Đống tức giận: “Đương nhiên không phải. Cách tốt nhất để đối phó với tứ đại gia tộc chính là xử lý bốn lão già Lý Siêu Nhân, Lý Triệu Sơn, Quách Thắng Lợi và Trịnh Đồng. Chỉ cần bọn họ xong đời thì tứ đại gia tộc sẽ lập tức lâm vào cuộc chiến tranh đoạt gia sản. Đến lúc đó, tự nhiên tứ đại gia tộc sẽ sụp đổ. Bắt cóc một Trịnh Vũ Xuyên, ngoại từ biến ta thành mục tiêu của cảnh sát các ngươi ra thì còn có lợi ích gì chứ.”
Lý Văn Bân gật đầu nói: “Ta cũng không tin ngươi sẽ làm ra chuyện không sáng suốt như vậy trong lúc này. A Đống, gần đây đảo Hồng Kông đang hỗn loạn, ngươi phải cẩn thận một chút.”
Thẩm Đống hiểu ý tứ của Lý Văn Bân: “Ta biết, cảm ơn.”
Chuyện vì Trịnh Vũ Xuyên bị bắt cóc nên Trịnh Đồng tìm đến Thẩm Đống rồi còn nói năng lỗ mãng, bị Thẩm Đống tức giận cho một cái tát, mắng chửi Trịnh Đồng đến mức ông ta tức đến nỗi ngất xỉu phải đưa vào bệnh viên đã truyền khắp đảo Hồng Kông với tốc độ rất nhanh.
Đối với chuyện trong giới siêu giàu, những người dân bình thường đều vô cùng cảm thấy hứng thú, bàn tán sôi nổi.
“Nghe nói chưa? Trịnh Đồng trong tứ đại gia tộc phải nhập viện là do bị Thẩm Đống mắng đến nỗi tức xỉu đó.”
“Cái gì mà mắng đến tức xỉu? Rõ ràng là Thẩm Đống đánh ông ta nhập viện.”
“Đừng nói đùa. Có cảnh sát ở đó, Thẩm Đống sao dám ra tay đánh Trịnh Đồng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận