Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 771: Thăm dò lẫn nhau (2)

Lý Văn Bân đành phải làm vệ sĩ bất đắc dĩ cho hai người.
“Thẩm tiên sinh, chúng ta đều biết hôm qua ngài và Trịnh Đồng mới vừa xảy ra xung đột, hôm nay Trịnh Đồng đã bị người ta lái xe tông chết, xin hỏi ngài có suy nghĩ như thế nào về chuyện này?”
”Ta tin cảnh sát nhất định có thể tìm ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ án sát hại Trịnh Đồng.”
“Nhưng vấn đề là hiện tại đang có rất nhiều người nghi ngờ kẻ chủ mưu phía sau là ngài.”
Thẩm Đống trầm mặc một lát rồi nói: “Các ngươi có biết vì sao hôm qua ta lại xung đột với Trịnh Đồng không?”
”Hình như là do Trịnh Đồng ép ngài phát lời thề độc, ngài vô cùng tức giận nên đã cho ông ta một bạt tai.”
”Đúng thế. Trịnh Đồng tiên sinh nghĩ rằng ta đã bắt cóc con trai ông ta nên ép ta phải phát thề độc, đương nhiên ta sẽ không đồng ý. Nhưng hôm nay ta chấp nhận thề trước mặt các vị phóng viên đây, nếu ta thật sự là người bắt cóc con trai của Trịnh Đồng, cũng lợi dụng vụ bắt cóc này để giết Trịnh Đồng thì Thẩm Đống ta sẽ chết không được tử tế.”
“Ồ, thề thật sao.”
“Thẩm tiên sinh đây là bị ép đến hết cách rồi.”
“Xem ra hung thủ quả thật không phải Thẩm tiên sinh.”
Các phóng viên bàn tán xôn xao.
Trong con ngươi của Thẩm Đống hiện lên một tia sáng lạnh, khí thế khổng lồ bao trùm hiện trường trong nháy mắt.
Các phóng viên đều vô thức ngậm miệng lại, cùng nhìn về phía Thẩm Đống.
Thẩm Đống nói: “Các vị phóng viên, hôm nay mong các ngươi làm chứng cho ta. Hôm nay là lần đầu tiên Thẩm Đống ta phát lời thề độc, cũng là lần thề độc cuối cùng. Mẹ nó sau này ai dám ép ta thề nữa thì ta đảm bảo sẽ khâu miệng kẻ đó lại.”
Nói xong, Thẩm Đống gật đầu với Lý Văn Bân rồi kéo Âu Vịnh Ân đi vào trong xe.
Trên đường trở về, Âu Vịnh Ân khó hiểu hỏi: “Lão công, vì sao ngươi cố ý tức giận như vậy?”
Thẩm Đống xoa xoa huyệt thái dương rồi nói: “Smith đưa ta đến cục cảnh sát là để thử thăm dò ta, ngược lại ta cũng thăm dò hắn. Vịnh Ân, mới nãy ta mắng hắn có ác không?”
Âu Vịnh Ân không chút do dự liền trả lời: “Đã chỉ thẳng vào mặt của Smith để mắng rồi, còn có thể không ác sao? Đừng nói hắn là một phó cục trưởng quyền cao chức trọng, cho dù là người bình thường cũng chịu không nổi.”
Thẩm Đống nói: “Đúng thế. Ta đã mắng hắn đến mức đó rồi mà hắn vẫn không giữ ta lại, ngươi nói đây là vì sao?”
Cuối cùng thì Âu Vịnh Ân cũng hiểu ra ý tứ của Thẩm Đống, nói: “Hắn không muốn ngươi ở lại trụ sở chính cục cảnh sát.”
Thẩm Đống gật đầu: “Không sai. Trụ sở chính của cục cảnh sát là nơi an toàn nhất trên đảo Hồng Kông. Đám Ưng Tương lão chó má kia mời nhóm lính đánh thuê Hùng Sư đến giết ta, đương nhiên sẽ không cho ta ở lại chỗ đó được. Smith bị ta sỉ nhục đến mức đó mà vẫn không muốn giữ ta lại thì câu trả lời duy nhất đó chính là nhóm lính đánh thuê Hùng Sư kia sẽ ra tay với ta trong vòng 48 tiếng tới.”
Âu Vịnh Ân hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Đống cười nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Chiều nay, ta sẽ phái người đưa các ngươi đến trụ sở chính của công ty vệ sĩ Đằng Phi ở Hào Giang. Chỉ cần các ngươi an toàn thì ta có thể thoải mái tay chân, chơi một chút với đám quỷ ngoại quốc này.”
Âu Vịnh Ân tựa đầu vào vai Thẩm Đống, nói: “Vậy thì ngươi nhất định phải cẩn thận.”
Thẩm Đống vuốt ve mái tóc dài của Âu Vịnh Ân, tự tin nói: “Người phải cẩn thận là bọn họ mới đúng.”
Đúng lúc này, điện thoại của hắn reo lên.
“Alo, Đống ca, ta là A Hoan, tìm được Hắc Ưng rồi.”
Thẩm Đống vui mừng hỏi: “Ở đâu?”
Trương Hoan nói: “Trong một căn biệt thự của Đường Lễ Dự, có lính đánh thuê của nhóm Hùng Sư bảo vệ.”
Đường Lễ Dự?
Là kim chủ phía sau của Trung Nghĩa Tín.
Thẩm Đống thầm niệm tên Đường Lễ Dự, nói: “A Hoan, gọi người trở về đi, đừng nhìn chằm chằm vào chỗ đó nữa. Lính đánh thuê của Hùng Sư không phải người bình thường, chúng ta không thể khiến cho bọn chúng cảnh giác.”
Trương Hoan: “Đã rõ. Đống ca, huynh đệ chúng ta tận mắt nhìn thấy trên Hắc Ưng có trang bị bốn quả tên lửa và mười mấy hỏa tiễn. Một khi chúng tiến hành ném bom đối với chúng ta thì chúng ta chết chắc.”
Thẩm Đống cười lạnh: “Vậy phi cơ chiến đấu họ Thẩm này sẽ là ác mộng của đám khốn kiếp đó.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Đống hỏi: “A Kiệt, trong số các huynh đệ, có ai biết điều khiển phi cơ chiến đấu loại như Hắc Ưng không?”
Lý Kiệt nhanh chóng đáp: “A Huy là bộ đội đặc chủng, đã từng điều khiển phi cơ chiến đấu được nhập khẩu từ châu Âu. Phi cơ chiến đấu Hắc Ưng là hàng không bán của Đăng Tháp quốc, chắc chắn A Huy chưa từng điều khiển trước đây.
Nhưng mà trăm sông đổ về một biển, hẳn cách lái loại phi cơ nào cũng tương tự nhau, có lẽ A Huy sẽ xử lý được nó. Đống ca, ngài nghĩ thế nào?”
Thẩm Đống lạnh lùng nói: “Đương nhiên là cho đám Ưng Tương lão này đẹp mặt rồi. Ha ha, Đường Lễ Dự, thật là một kẻ chịu tội thay hoàn hảo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận