Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 784: Darkhawk tấn công

Rất nhanh, Trần Huy dẫn theo một người huynh đệ điều khiển Darkhawk từ từ bay lên trên không trung.
Xoay tròn phía bên trên biệt thự hai vòng, sau khi thích ứng với thao tác, Darkhawk biến mất ở trong bóng đêm mênh mông.
Vogt trong biệt thự.
Bảy tám người phụ trách của tập đoàn Ưng Tương cùng với hai vị quan viên chính phủ đang ngồi trước bàn ăn bằng đá cẩm thạch, vừa uống rượu đỏ vừa trò chuyện vui vẻ.
Nếu như Thẩm Đống ở đây, nhất định sẽ nhận ra hai vị quan viên chính phủ kia lần lượt chính là phó cục trưởng bộ tài chính Howard và phó trưởng phòng cảnh sát Smith.
Smith hỏi: “Vogt, Thẩm Đống thật sự sẽ đến Yến Đô Hạ Quốc sao?”
Vogt nói: “Chúng ta đã điều tra rồi. Hắn phải đến đó là vì công nhân của nhà máy dệt Yến Đô đang làm loạn, bây giờ không thể không đến đó, đã đặt vé máy báy chiều qua rồi. Dường như hắn ta đã ý thức được nguy hiểm, cho người chi hàng chục nghìn đô la Mỹ để hối lộ người bán vé ở sân bay nên tin tức không lọt ra ngoài.”
Smith cười nói: “Đáng tiếc hắn không thể ngờ được, người trong nhà sẽ phản bội hắn.”
Howard lắc ly rượu, thản nhiên nói: “Thẩm Đống thật sự rất nghĩa khí, nguyện ý giao địa bàn không ràng buộc gì cho huynh đệ của mình, còn người huynh đệ đã phản bội hắn. Hạ Quốc có một câu thành ngữ là chết không nhắm mắt, ta cảm thấy câu này rất thích hợp với vị Thẩm tiên sinh này.”
"Haha haha"
Mọi người đều cười.
Smith nói: “Lính đánh thuê Hùng Sư đã mai phục trên con đường duy nhất đến sân bay của Thẩm Đống. Chỉ cần Thẩm Đống vừa đi ra khỏi cửa biệt thự, máy bay trực thăng vũ trang Darkhawk sẽ lập tức lên không. Những con lừa lùn kia đang truyền tin, Thẩm Đống có giác quan thứ sáu rất tốt, có thể cảm nhận được nguy hiểm từ trước, không biết lần này linh cảm của hắn còn linh hay không?”
Vogt nói: “Cho dù linh thì thế nào? Chẳng lẽ Thẩm Đống còn có thể trốn thoát bốn đạn đạo và hai mươi đợt hỏa tiễn tập kích sao? Nếu như hắn thật sự có thể sống sót sau những đợt tấn công này, sau này ta sẽ không tôn thờ thượng đế nữa mà sẽ tôn thờ hắn.”
Smith gật đầu, phụ họa nói: “Ta cũng vậy.”
“Haha haha.”
Mọi người lại cười lớn lần nữa.
Đúng lúc này, điện thoại trong nhà Vogt đột nhiên vang lên.
Smith nói đùa: “Đã trễ như vậy rồi, còn ai gọi điện cho ngươi nữa? Vogt, không phải là tình nhân cũ của ngươi chứ?”
Vogt nhún vai nói: “Hy vọng là vậy.”
Sau khi nhấc điện thoại, Vogt hỏi: "Là ai vậy?"
Một giọng nói trầm ổn và vang dội từ phía bên kia.
“Có phải Vogt tiên sinh không?”
“Đúng vậy? Ngươi là ai vậy?”
"Thẩm Đống."
Sắc mặt Vogt thay đổi, không khỏi kêu lớn: "Thẩm Đống."
Nghe đến cái tên này, những người còn lại đều kinh ngạc, đặt ly rượu của mình lên bàn.
Vogt bật loa ngoài trên điện thoại, nói: "Thẩm tiên sinh, có chuyện gì không?"
Thẩm Đống cười nói: “Ta gọi cuộc điện thoại này chủ yếu nói với ngài một chút chuyện nhỏ, vấn đề ở nhà máy dệt Yến Đô đã được giải quyết xong, ta sẽ không đến sân bay nữa. Phiền ngài thông báo cho các huynh đệ lính đánh thuê Hùng Như nhanh đi về đi. Ngoài trời rất lạnh, đừng để bọn họ chết cóng.”
Những lời này vừa nói ra, không khí trong phòng khách lập tức đông cứng lại.
Kế hoạch xảy ra vấn đề gì sao?
Nếu không làm sao Thẩm Đống có thể biết được lính đánh thuê Hùng Sư?
"Cái quái gì vậy."
Smith nóng nảy nhất, đánh rơi ly rượu vang đỏ trên tay xuống đất.
Vogt lạnh lùng nói: "Cái gì mà lính đánh thuê Hùng Sư? Ta vốn không biết ngươi đang nói cái gì. Xin lỗi, Thẩm tiên sinh, đã rất muộn rồi, ta cần phải nghỉ ngơi."
Thẩm Đống nói: "Không sao, ta còn có một chuyện quan trọng muốn thông báo cho ngươi."
Vogt đột nhiên cảm thấy bất an, hỏi: "Có chuyện gì?"
Thẩm Đống nói: “Ta nghe nói có một chiếc máy bay trực thăng vũ trang Darkhawk của Đăng Tháp Quốc đậu ở trên bãi cỏ biệt thự của nhà phú hào đảo Hồng Kông, mười lăm phút trước đã bị một phần tử khủng bố cướp đi, bây giờ không rõ tung tích. Smith tiên sinh là thủ trưởng trong đội chống khủng bố, phiền ngài nói cho hắn ta một tiếng, ta cũng coi như là hoàn thành nghĩa vụ của một công dân Hồng Kông.
Smith có tính tình nóng nảy nhưng không có nghĩa hắn ta là một kẻ ngốc.
Nếu không, hắn cũng sẽ không ngồi vào được vị trí phó trưởng phòng cảnh sát.
Nghe thấy Thẩm Đống nói, Smith rất sợ hãi, phản ứng đầu tiên chính là chạy đến cửa sổ ở phòng khách.
Dưới ánh trăng sáng bên ngoài, một chiếc trực thăng vũ trang đậu trước biệt thự.
Một tia lửa lao về phía biệt thự nơi hắn ta đang ở.
“Không.”
Smith hét lên một tiếng cuối cùng.
“Bùm.”
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, Smith hoàn toàn ánh lửa nuốt chửng.
Những người khác cũng bước theo bước chân của Smith.
“"Tên lửa của Đăng Tháp Quốc này thực sự rất mạnh."
Nhìn thấy biệt thự ba tầng sụp đổ, Trần Huy nhịn không được mà thầm khen ngợi.
Nhưng hắn ta cũng không dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận