Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 798: Karate muốn khiêu chiến (2)

Thẩm Đống: “Đừng có vui quá hóa buồn là được rồi. Đặc biệt là những huynh đệ nằm vùng trong các xã đoàn lớn, chúng ta tuyệt đối không được bạc đãi bọn họ. Mấy năm nay, phải cố gắng hết sức để sưu tập được những tài liệu đen từ mấy nhân vật cấp giữa và cấp cao trong các xã đoàn lớn. Chỉ cần có thể lấy được những tài liệu ghi lại mấy cuộc giao dịch làm ăn phi pháp, thủ đoạn bẩn thỉu của bọn họ thì các xã đoàn lớn sẽ không có gì bí mật đối với chúng ta nữa. Và như vậy thì các huynh đệ nằm vùng trong đó cũng có thể an toàn rút lui.”
Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Đống đột nhiên vang lên.
“Alo, ai đó?”
“Đống ca, ta là A Tu, có việc ta cần báo cáo với ngài một chút.”
“Là chuyện gì?”
“Ogawa Ryusou đến từ Hiệp hội Karate Đông Doanh gửi cho ta một lá thư khiêu chiến, hẹn ta vào lúc hai giờ chiều ba ngày sau sẽ tiến hành tỉ thí luận võ tại võ đường võ thuật truyền thống.”
“Luận võ?”
Thẩm Đống lập tức nhớ đến chuyện lúc trước, Phong Vu Tu đã đánh bại mười mấy tên cao thủ Karate ở Đài Loan, nói: “Ngươi có đồng ý không?”
Phong Vu Tu không chút do dự trả lời: “Đương nhiên là đồng ý.”
Thẩm Đống cười ha ha nói: “Vậy thì hãy cho đối thủ một bài học nhớ đời đi, để cho bọn chúng biết sự lợi hại của công phu Hạ quốc chúng ta.”
Rất rõ ràng là Hiệp hội Karate muốn thông qua việc đánh bại Phong Vu Tu để lấy lại thể diện cho võ thuật Đông Doanh.
Nhưng mà bọn họ lại chẳng nghĩ đến chuyện một khi vị Ogawa Ryusou này thua thêm lần nữa, thì danh tiếng của võ thuật Karate trên toàn bộ Châu Á sẽ bị tổn hại nghiêm trọng, mà công phu của Hạ quốc thì sẽ dẫm lên vai của Karate để trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý.
Chuyện này đối với công phu Hạ quốc mà nói thì chắc chắn là một chuyện tốt.
Phong Vu Tu tự tin nói: “Đống ca, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ không làm mất danh dự của công phu Hạ quốc chúng ta.”
Thẩm Đống: “Được, đến lúc đó, ta sẽ mang theo các huynh đệ đến để cổ vũ cho ngươi. Mẹ nó, một đám tiểu quỷ mà cũng dám chạy tới địa bàn của chúng ta diễu võ dương oai. Không đánh cho bọn chúng cho răng rơi đầy đầy thì thật là hổ thẹn với các tiền bối trong giới võ thuật truyền thống.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Đống nói: “A Hoan, trận luận võ của A Tu ở Đài Loan kia có sức ảnh hưởng lớn đến Karate Đông Doanh lắm sao?”
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Đống bận rộn bàn chuyện làm ăn nên không rảnh chú ý đến tình hình trong giới võ thuật.
Bây giờ thấy các cao thủ karate được phái đến khiêu chiến, lúc này Thẩm Đống mới nhận ra dường như mọi chuyện có điều gì đó không đúng.
Trương Hoan nói: “Ảnh hưởng rất lớn. Các phương tiện truyền thông và báo chí đảo Hồng Kông đều đưa tin liên tục ba ngày, đăng tin tức về việc A Tu đánh bại đám tiểu quỷ đó lên trang nhất, gây ra một làn sóng hưởng ứng mạnh mẽ trong các tầng lớp xã hội. Đống ca, chắc là lâu rồi ngài chưa đi đến võ đường võ thuật truyền thống Đằng Phi đúng không? Hiện giờ chỗ đó đã kín người hết chỗ cả rồi, nghe nói hầu hết các học viên đều là chuyển từ võ đường Karate qua. Các võ đường, quyền quán khác cũng được lợi rất nhiều, tuyển nhận được không ít học viên. Nếu tiếp tục như thế thì đảo Hồng Kông sẽ không còn người học karate nữa.”
Thẩm Đống cười nói: “Khó trách người ta lại muốn khiêu chiến lại với A Tu. Thì ra là tên nhóc đó đã trở thành người đại diện cho công phu Hạ quốc. Nhưng mà chúng ta cũng không phải dễ chọc. Hiệp hội Karate Đông Doanh dám khiêu chiến chúng ta thì phải chuẩn bị tinh thần cho việc bị đánh rụng răng.”
Trương Hoan biết Thẩm Đống là một người không thích chịu thua, lập tức hỏi: “Đống ca, ngài định làm gì?
Thẩm Đống nhướng mày: “Ta muốn đưa võ đường võ thuật truyền thống Đằng Phi trở thành một thánh địa của công phu Hạ quốc, ta muốn cho tất cả mọi người biết rằng tám chữ “Công phu Hạ quốc thiên hạ đệ nhất” không phải là do tâng bốc lên mà được.”
Đối với Thẩm Đống hiện tại mà nói, việc quảng bá cho công phu Hạ quốc không phải là một chuyện khó khăn.
Bỏ ra chục triệu một năm chắc chắn là đủ.
Khi võ đường võ thuật truyền thống Đằng Phi được thành lập, Thẩm Đống đã nhận được đến 5 vạn giá trị việc tốt mặc dù số lượng học viên còn chưa nhiều.
Nếu Thẩm Đống có thể đưa võ thuật Hạ quốc ra cho toàn thế giới biết đến thì có lẽ hắn cũng không ước tính được điểm giá trị việc tốt là mình sẽ nhận được.
Dù sao thì vài triệu không thành vấn đề.
Trương Hoan: “Đống ca, có cần mời đài truyền hình qua quay chụp không?”
Thẩm Đống cười nói: “Không chỉ mỗi đài truyền hình, còn có tất cả các tờ báo lớn và những đài truyền hình lớn của đảo Hồng Kông nữa, ta đều sẽ mời hết. Ta đoán là Hiệp hội Karate Đông Doanh cũng dự định làm thế. Được rồi, ngươi không cần lo chuyện này nữa, ba ngày sau chúng ta sẽ đi xem tỉ võ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận