Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 827: Một hai ba (2)

Nếu không biết bốn người họ đang đấu võ thì còn tưởng họ đang quyết chiến sinh tử.
Khủng long nuốt nước bọt và nói: "Có còn là người không thể? Dữ đội quá rồi!"
Trần Hạo Nam cười khổ: "Giờ mới biết vì sao Đống ca được gọi là bách chiến bách thắng. Với bàn tay như thế thì ai có thể địch lại hắn?"
Thập Tam Muội: "A Đống chắc sẽ không sao đâu nhỉ?"
Trần Hạo Nam: "Chắc chắn không."
"Ha ha ha ha."
Ngay lúc này, Thấm Đống lại bật cười và sà thẳng ba bước về phía trước và trực tiếp đối mặt với móng vuốt đại bàng của Phong Vu Tu.
Cánh tay của hắn nhẹ nhàng thong thả, từ từ đi vào giữa những móng vuốt và nắm chặt cổ tay Phong Vu Tu.
Hắn ta sửng sốt, nhanh chóng vận ám kình để thoát thân.
"Chạy đâu cho thoát?"
Thẩm Đống dùng sức nhấc bổng hắn ta ra khỏi mặn đất và ném thẳng về phía Hạ Hầu Vũ.
"Dm."
Hạ Hầu Vũ hoảng hốt, nhanh chóng nắm lấy chân Phong Vu Tu và kéo hắn ta trở về.
Ngay khi Hạ Hầu Vũ vừa để lộ chỗ hở thì Thẩm Đống đã nhanh chóng lách người qua khỏi hắn ta và nhắm thẳng vào vị trí của Lý Sơn Đàn rồi đánh úp từ phía sau.
Đòn đánh của Lý Sơn Đàn vừa mạnh vừa hống hách như núi cao.
Thấy Thẩm Đông đang đến gần, hắn ta bước chân trái lên và dẫm mạnh xuống đài thật sâu. Dùng nắm đấm phải bổ thẳng vào người Thẩm Đống.
Thẩm Đống không đánh bừa với hắn ta, hắn xoay mình như rắn, thoắt cái đã đứng bên phải Lý Sơn Đàn.
Lý Sơn Đàn hoa mắt, cổ tay đã bị Thẩm Đống gạt đi từ lúc nào chẳng hay, mà bên tai còn nghe thấy tiếng cười khẽ.
"A Đàn, ngươi xong rồi."
Lý Sơn Đàn chạm vào cổ của mình, cười gượng một tiếng rồi bước xuống đài.
Xử lý hắn ta dễ dàng như thế, sức lực quá mạnh.
Sau khi Thẩm Đống "giết" Lý Sơn Đàn thì Hạ Hầu Vũ và Phong Vu Tu cũng đã lấy lại sức, hai người bắt đầu tấn công trái phải.
Họ biết, đây là cơ hội duy nhất để đánh bại Thẩm Đống nên đã dùng hết sức lực.
Đột nhiên, gió gào thét, không khí nứt toạc.
Ngay cả Giản Áo Vĩ ngồi dưới đài cũng cảm nhận được luồng khí nóng bừng phả vào mặt hắn ta. Giản Áo Vĩ lùi về ba mét kẻo không lại bị ngộ thương.
Mẹ nó, còn là người không?
Giản Áo Vĩ thầm kinh sợ.
Tuy Hạ Hầu Vũ và Phong Vu Tu tấn công ồ ạt như nước, nhưng Thẩm Đống vẫn thoát khỏi cuộc tấn công của bọn họ nhờ vào cơ thể nhanh nhạy.
"Hạ Hầu, ngươi chết rồi."
Thẩm Đống đá Phong Vu Tu lùi về sau tám năm sáu bước, sau đó dựa vào phản lực để vụt đến trước mặt Hạ Hầu Vũ và đấm mạnh.
Fist Shadow chồng chéo, che khuất cả trời.
Hạ Hầu Vũ cắn chặt răng, hắn ta cố đứng vững và hạ thấp trọng tâm.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp thở thì đã thấy Thẩm Đống đứng cách mình năm mét đang nắm lấy cổ Phong Vu Tu,
"Ha ha, dương đông kích tây, hai ngươi bị lừa rồi."
Thẩm Đống buông tay ra và nở một nụ cười với Hạ Hầu Vũ.
Phong vu Tu đi xuống đài và nhìn sang đồng hồ bấm giờ: "Hạ Hầu, còn 25 giây nữa là hết ba phút, phải đứng vững."
Hạ Hầu Vũ nhướng mày: "Không thành vấn đề."
"Ngươi cố mà chống đỡ."
Thẩm Đống như một chuyến tàu cao tốc với khí thứ ngất trời và lao thẳng về phía Hạ Hầu Vũ.
Hắn ta đã lên kế hoạch chống đỡ 25 giây cuối này bằng cách trụ vững, bây giờ hắn ta mới hiểu rằng, tốc độ của mình không bằng Thẩm Đống.
"Bùm bùm."
Hạ Hầu Vũ dựa vào vòng vây để chặn hai cú đá của Thẩm Đống.
Rồi hắn ta chợt thấy hoa mắt, vừa tỉnh lại thì hai ngón tay của đối phương đã nằm ngay trước ngực hắn ta.
Thẩm Đống quay lại và hỏi: "Bao lâu?"
Hồng Đại Lúc: "2p52s."
Thẩm Đống cười nói: "Ba vị, có vẻ như ta thắng rồi."
"Bốp bốp bốp bốp.'
Tiếng vỗ tay vang dội khắp Lưỡng Quảng Quốc thuật quán.
Giản Áo Vĩ nhìn những lỗ lồi lõm trên đài, không thể tin nổi đó là do bốn người đánh nhau.
Cho dù có là xe lu cũng chẳng đến mức đó.
Quá đáng sợ!
Người như thế chẳng khác nào một cỗ máy giết người.
Chỉ cần đối phương không có súng, dù có là ngàn quân cũng không thể giết chết bọn họ.
Hạ Hầu Vũ thở dài: "Đống ca, sao ngươi có thể luyện được như thế? Ta chưa từng thấy ngươi luyện mà."
Thẩm Đống nói: "Trời ban thôi, ai không có thì chịu."
Phong Vu Tu: "Ta thấy chỉ cần có thêm hai cao thủ Hóa Kính là có thể đánh bại được ngươi."
Lý Sơn Đàn lắc đầu: "Không được. Đấy là sự chênh lệch trình độ rồi. Dù có thêm hai người thì cũng chỉ kéo dài được thêm hai phút thôi."
Thẩm Đống nói: "Ta là thương nhân, không phải võ sĩ. Lần này chỉ là thích thú nên mới đánh mà thôi, sau này sẽ không ra tay nữa. Hôm nay chúng ta đã chiến thắng con quỷ nhỏ của Lưỡng Quảng Quốc thuật quán, còn có thêm một vị cao thủ là A Đàn gia nhập, có thể nói là hạnh phúc nhân đôi. Hạ Hầu, ngươi đặt khách sạn chưa? Chúng ta đi ăn mừng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận