Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 831: Làm khách của Hoắc gia

"Ha ha ha ha."
Hoắc Ưng Đông cười lớn: "Ngươi nên mừng mới phải. Khắp cái đất Hong Kong này chỉ có hai thương nhân bị ông ấy lừa, một là ngươi, hai là ta."
Thẩm Đống nói: "Nghe ngài nói thế tôi cũng thoải mái rồi."
Hoắc Ưng Đông thở dài: "Ông lão khó khăn. Một nước lớn như vậy mà bỗng chốc hóa thành một nơi bần cùng như thế, mang danh là người đứng đầu, có thể tưởng tượng được ông sẽ gặp phải biết bao nhiêu khó khăn, áp lực."
Thẩm Đống gật đầu và nói: "Cũng vì thế nên ta mới tình nguyện bị lừa đấy."
Hoắc Ưng Đông: "Ngài Thẩm, ngài đừng nói là...."
Thẩm Đống ngắt lời ông và nói: "Ông Hoắc, đừng gọi ta là ngài, cứ kêu tên cho thoải mái."
Hoắc Ưng Đông: "Được, thế ta gọi A Đống. Việc ngươi đầu tư quy mô lớn vào đại lục khiến chính phủ Ưng Tương Quốc rất bất mãn, sự cố trực thăng Hắc Ưng lần trước rõ ràng là do bọn họ gây ra, sau này tốt nhất là ngươi nên cẩn thận hơn."
Thẩm Đống cười: "Cảm ơn ông Hoắc đã quan tâm. Ta định sẽ không đưa tập đoàn Đằng Phi trở lại thị trường trước khi về Hong Kong. Ông Ưng Tương muốn đánh vào ta ở mảng tài chính, thị trường nhưng vô ích. Bên chính phủ Hong Kong chia làm ba phe, bọn họ kiểm soát và cân bằng lẫn nhau nhau, bên đại lục cũng giúp ta nên ta không sợ bị bọn họ phát hiện. Chính vì thế, ông Ưng Tương cùng lắm chỉ có thể bí mật dùng mưu hèn kế bẩn để đối phó với ta mà thôi. Ha ha, không phải khoe chứ nói về độ đê tiện và trơ tráo thì bọn họ còn phải gọi ta là ông nội."
Lý Hân Hân khẽ chạm vào hắn: "Nói bậy nói bạ cái gì đấy?"
Hoắc Ưng Đông nói: "Lý phu nhân, A Đống có thể thành thạo như thể cũng tốt. Năm đó, Hoắc gia chúng ta đã bị cản trở nhiều lần bởi những hành động đê tiện của Ưng Tương, khiến tập đoàn Hoắc thị dậm chân tại chỗ nhiều năm, không thể kiếm lời. Bây giờ, nhờ có đại lục giúp đỡ nên chúng ta mới có thể tập hợp lại và vào ngành bất động sản thêm lần nữa. A Đống, ta có một kế hoạch nhưng cần đến sự hỗ trợ của ngươi."
Thẩm Đống: "Kế hoạch gì?"
Ánh mắt Hoắc Ưng Đông sáng ngời khi Thẩm Đống: "Ta muốn lập một thương hội Hạ Quốc ở Hong Kong, định mời ngươi, tứ đại gia tộc và các công ty, tập đoàn lớn ở Hong Kinh gia nhập."
Ánh mắt Thẩm Đống lập loè: "Ông Hoắc, ông có chắc rằng Lý Siêu Nhân và Lý Triệu Sơn,
Hoắc Ưng Đông đáp: "Bọn họ còn lựa chọn nào khác không?"
Thẩm Đống cười nói: "Ngài đang ép buộc bọn họ và bắt họ phải chọn đất."
Hoắc Ưng Đông thấp giọng: "Cho đến nay, mối quan hệ giữa tứ đại gia tộc và tập đoàn tài chính Ưng Tương vốn không rõ ràng. Ta muốn sử dụng đến thương hội Hạ Quốc để thử bọn họ, cũng để cho chính phủ đại lục thấy rõ xem giới thương nghiệp Hong Kong che giấu lòng muông dạ thú như thế nào."
Thẩm Đống biết một người đã hạ mình suốt 20 năm như Hoắc Ưng Đông dám làm như thế, chắc chắn là vì đã nhận được sự hỗ trợ của đại lục.
Nếu không, với sức mạnh của Hoắc gia bây giờ thì không đủ khả năng.
Lý Siêu Nhân cũng biết rõ hàm ý ẩn sau thương hội Hạ Quốc.
Đến khi ấy, nếu không đồng ý mất lòng với chính phủ đại lục, đồng ý thì mất lòng với Ưng Tương. Tứ đại gia tộc và các tập đoàn gió chiều nào theo chiều nấy đều rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan."
Thẩm Đống cũng chẳng quan tâm gì mấy, dù sao mối quan hệ giữa hắn và tập đoàn tài chính Ưng Tương cũng đã nát từ lâu rồi, mất lòng thì mất lòng thôi.
"Ông Hoắc có đang vội vã quá không? Bên đại lục nói thế nào?" Thẩm Đống ngập ngừng.
Hoắc Ưng Đông: "Ta đã gửi thư đến Yến Đô để nói về việc thành lập thương hội Hạ Quốc. Bên kia nói như nào thì mai sẽ ẽo. Nếu chính phủ đại lục đồng ý thì ta mong ngài có thể trở thành thương nhân đầu tiên nhập hội."
Thẩm Đống cười nói: "Không thành vấn đề."
Hoắc Ưng Đông vui vẻ: "Tốt quá. Có người giàu nhất Hong Kong hỗ trợ thì ta cũng yên tâm."
Thẩm Đống: "Ông Hoắc, ông đề cao ta quá."
Hoắc Ưng Đông: "Có tên ngốc mới dám coi thường ngươi. Nhìn vào những hoạt động ngươi thực hiện trên thị trường, giờ có thể được gọi là kinh điển. Tầm nhìn xa trông rộng chính là thứ giúp ngươi đạt được thành công lớn trên thị trường chứng khoán. A Đống, ta thật sự muốn biết, làm sao mà ngươi có thể dự đoán chính xác về thảm họa của cổ phiếu Đăng Tháp Quốc?"
Thẩm Đống nói: "Phân tích tài chính vĩ mô, cộng thêm một chút may mắn nên ta mới kiếm được một khoản lớn."
Hoắc Ưng Đông: "Thế còn cuộc chiến quy mô lớn của thời kỳ hoàng kim?"
Thẩm Đống cười: "Lần đó nhờ vào can đảm thôi. Khi vàng tăng đến mức như thế, nhìn cũng biết là sau này nó sẽ giảm, nhưng họ không là khi nào sẽ xảy đến và giảm nhiều hay ít. Lúc đó, tài chính của ta đang ở mức ổn định, chỉ cần vàng không tăng đến 2 nghìn USD thì ta vẫn an toàn, dù có chờ hai năm hay ba năm cũng chẳng sao. Ha Ha, ngài thấy thu nhập ổn định mà kiếm được món hời như thế thì vì cớ gì mà ta lại không làm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận