Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 839: Tiến triển thuận lợi (1)

Ngay khi người đàn ông còn cách cô chưa đầy mười mét thì một chiế xe máy vọt đến.
Hải Đường và người đàn ông vô gia cư đều nhìn về phía chiếc xe.
"Kít."
Người lái xe rút một khẩu súng ra và bắn vào ngực Hải Đường.
Cô không kịp né đi nên đã lãnh trọn viên đạn, máu văng tung toé và ngã thẳng xuống hàng ghế.
Xử lý Hải Đường xong, người lái xe tiếp tục nhắm vào người đàn ông vô gia cư.
Người đàn ông nhanh chóng phản ứng lại và nấp ra sau thùng rác, nhưng cánh tay vẫn bị bắn trúng.
Người lái xe xách vali đi, đạp ga rồi biến mất tăm.
"Ngu ngốc."
Tên vô gia cư chửi rủa một câu rồi vội vàng đi về phía Hải Đường để kiểm tra xem cô còn sống hay đã chết.
Đúng lúc đó, hai cảnh sát tuần tra huýt còi và chạy tới.
Thấy tình hình không ổn, người đàn ông vô gia cư nhanh chóng bở chạy mất dạng/
"Cô ơi, cô ổn không?"
Thấy Hải Đường ngất xỉu, hai cản sát tuần tra đã bế cô ra xe và chạy thẳng đến bệnh viện.
Trên tầng thượng của toàn nhà đối diện cách trung tâm mua sắm Hải Tinh tầm 200 mét.
Một người đàn ông đặt kính viễn vọng xuống và nhấc điện thoại lên goi
"Thưa ngài, cuộc giao dịch đã có vấn đề."
"Có chuyện gì?"
"Trong lúc giao dịch, một người lái xe máy bất ngờ lao tới, bắn chết Hải Đường và lấy cắp vali tiền."
"Sao lại xảy ra chuyện này? Ngươi có chắc là Hải Đường đã chết rồi không?"
"Không chắc. Ta chỉ thấy cô ta chảy máu rất nhiều và đã được hai viên cảnh sát tuần tra bế đi rồi."
"Được, ta biết rồi. Ngươi rời khỏi hiện trường đi, cẩn thận kẻo bị theo dõi."
"Đã rõ".
Người đàn ông Nhật Bản rời khỏi toà nhà, sau khi xác định không có ai theo dõi thì mới bắt taxi rời đi.
Tại bệnh viện Khang Nhân, hai vị cảnh sát tuần tra đã giao Hải Đường cho bác sĩ.
Bác sĩ nhanh chóng đẩy cô vào phòng mổ.
Ngay lúc này, Hải Đường chợt mở to mắt và ngồi bật dậy.
Mà các bác sĩ cũng không ngạc nhiên.
"A Hoan, sao rồi?" Hải Đường hỏi.
Bác sĩ cởi khẩu trang ra, thì ra đó là ông chủ tổ chức tình báo Trương Hoan của Thẩm Đống.
"Chị Hải Đường, cứ yên tâm. Tên đàn ông vô gia cư và người đàn ông theo dõi trung tâm mua sắm Khải Tinh từ xa đều nằm trong tầm giám sát của bọn ta. Chỉ cần xác định được vị trí của A Viễn thì Đống xa sẽ đích thân đến đưa hắn về."
"Bọn họ đều là bậc thầy bám đuôi, không thể bị phát hiện."
"Những anh em đi theo đều xuất thân từ đội trinh sát đại lục, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì bất trắc."
"Vậy là tốt."
Một lúc sau, hai bác sĩ giả trang và ba y tá cùng bước vào phòng mổ, đèn đỏ bật sáng.
Trên đường đi đến bệnh viện Khang
Nhân, Thẩm Đống nhận được cuộc gọi từ tên cướp.
"Thẩm tiên sinh, chiêu này đúng là khổ nhục kế."
"Sao lại khổ nhục kế. Mẹ kiếp nếu vợ ta xảy ra chuyện, ta bảo đảm nhất định sẽ đem các ngươi chém thành từng mảnh."
Tên cướp im lặng, không có lên tiếng.
"Tùy thuộc vào ngươi."
Thẩm Đống càng giận hơn, lạnh lùng nói: "Con mẹ nhà các ngươi còn dám nói chuyện."
Tên cướp nói: "Thẩm tiên sinh, tiền không nằm ở trong tay chúng ta."
Thẩm Đống giận dữ cười, nói: "Không có ở trong tay các ngươi ? Ha ha ha, câu nói như thế này, ngươi cũng có thể nói thành lời được, ngươi còn muốn đối mặt sao? Có phải là vẫn muốn 2 tỉ đô la Mỹ kia? Rất xin lỗi, ta đã cầm không ra rồi. Con bà nó, ta cũng đã nhìn ra, các ngươi căn bản sẽ không buông tha cho A Viễn. Nếu như vậy, thì cũng đừng có trách ta không khách khí."
Nói xong, Thẩm Đống trực tiếp cúp điện thoại.
Cũng trong lúc đó, trên tầng hai và tầng ba ở hiệp hội karate Đông Doanh phát sinh một vụ nổ.
Tuy rằng không có nhân viên thương vong, thế nhưng tòa cao ốc đã tan tành.
Fujitani Daichi cùng hơn hai mươi người công nhân viên cùng với hơn mười học viên lập tức chạy ra từ bên trong.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Fujitani Daichi lạnh lùng nói.
"Fujitani tiên sinh, có người đặt bom hẹn giờ ở tầng hai, ba." Một người nhân viên bảo vệ nói.
Fujitani Daichi lập tức nghĩ đến Thẩm Đống, mắng thầm: "Cái tên Thẩm Đống này thực sự là quá tàn nhẫn."
Hắn ta cầm lấy điện thoại di động, bấm số của Oyamada Tsukasa, nói: "Cao ốc xảy ra vụ nổ bom, ngươi lập tức lái xe đến đây."
Oyamada Tsukasa hỏi: "Ngươi không xảy ra chuyện gì chứ?"
Fujitani Daichi nói: "Không có chuyện gì."
Vừa dứt lời, hai chiếc xe van màu trắng đột nhiên lao vọt vào.
"Mẹ nó, mau tránh ra."
"Cái quái gì vậy, làm cái gì đấy."
Mọi người dồn dập né tránh.
Fujitani Daichi hoàn toàn biến sắc, vừa định có hành động, hai chiếc xe đã kẹp hắn ta ở giữa.
Bốn cái cửa sổ xe thò ra bốn cái súng lục, nòng súng ngắm thẳng vào Fujitani Daichi.
Bên trong một chiếc xe, cửa xe mở ra, một người đàn ông mang mặt nạ vẫy tay với hắn ta, nói: "Lên xe."
Fujitani Daichi không dám không nghe, cúi đầu tiến vào trong xe.
"Bụp "
Người đàn ông đeo mặt nạ đánh vào cổ của Fujitani Daichi, Fujitani Daichi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận