Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 882: Thập Tam Muội bị bắt

Thẩm Đống nói: “Lính đánh thuê Hùng Sư là chó săn của tập đoàn tài chính Ưng Tương, có gần 5000 người được trang bị vũ trang, bành trướng ở Mã Lai quốc. Ta không thể chịu đựng được việc bọn họ sẽ luôn luôn phái người tới giết ta. Cho nên phương án giải quyết duy nhất đó chính là hoàn toàn xử lý bọn họ.”
Sắc mặt Đỗ Vũ Tân nghiêm túc lên, nói: “Ngươi tính làm như thế nào?”
Thẩm Đống nói: “Tiêu diệt lính đánh thuê Hùng Sư, chiếm đoạt địa bàn của bọn họ.”
Đỗ Vũ Tân nhíu mày: “Theo như ta được biết, lính đánh thuê Hùng Sư có thể lấy được một vùng lãnh thổ của riêng mình tại Mã Lai quốc là vì đã có sự đồng ý của chính phủ. Vì vậy dù ngươi có tiêu diệt được lính đánh thuê Hùng Sư thì cũng không thể chiếm được địa bàn của bọn họ đâu.”
Thẩm Đống cười nói: “Ta sẽ phái người đi nói chuyện với chính phủ địa phương, tranh thủ ký một thỏa thuận cho thuê.”
Đỗ Vũ Tân nhìn hắn một lúc lâu, sau đó nói: “Ta có ba kiến nghị. Một là gây ra động tĩnh càng nhỏ càng tốt, đặc biệt là không thể liên lụy đến người dân bình thường ở Mã Lai. Thứ hai là hợp đồng thuê đất tốt nhất nên ký từ mười năm trở lên, tránh cho giai đoạn giữa xuất hiện vấn đề. Ba là nếu chính phủ Mã Lai không đồng ý cho ngươi thay thế lính đánh thuê Hùng Sư, vậy phải lập tức rút lui, tìm kiếm sắp xếp ở nơi khác. Không phải ngươi đã mua sáu hòn đảo sao? Mua thêm nhiều tàu hàng chút, đóng quân mấy ngàn vạn người không có vấn đề gì.”
Đối với chuyện Đỗ Vũ Tân biết chuyện hắn mua đảo và muốn xây dựng nhóm lính đánh thuê, Thẩm Đống cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ nói: “Ở phương diện này thì ngài là chuyên gia, ta sẽ nhớ kỹ lời ngài nói.”
Đỗ Vũ Tân: “Thẩm tiên sinh, Mã Lai không phải một nơi thích hợp để lính đánh thuê có thể an cư lạc nghiệp. Tốt nhất là ngài nên suy nghĩ kỹ lại.”
Thẩm Đống trầm mặc một lúc rồi hỏi ngược lại: “Ngài cảm thấy nơi nào phù hợp cho lính đánh thuê nhất?”
Đỗ Vũ Tân cười nói: “Đương nhiên nơi nào hỗn loạn nhất thì nơi đó thích hợp nhất.”
Thẩm Đống biết Đỗ Vũ Tân đang nói đến khu vực Miến Điện, nói: “Ta cũng cho rằng là như thế. Đỗ xã trưởng, ta đã mua một lô súng ống đạn dược từ Bắc Tô quốc, cần tạm thời cập cảng tại Bằng Thành, yêu cầu để ở đó tầm nửa tháng đến một tháng. Không biết chính phủ có thể tạo thuận lợi một chút được không?”
Đỗ Vũ Tân cười: “Thẩm tiên sinh, ngài là người đầu tiên đưa ra yêu cầu như thế này đối với chúng ta đấy. Ta sẽ báo cáo lại với cấp trên, chắc là sẽ không có vấn đề gì.”
Thẩm Đống: “Vậy thì tốt quá, cảm ơn Đỗ xã trưởng.”
Đỗ Vũ Tân ý tứ sâu xa nói: “Chúng ta cũng cần một thế lực ở Đông Nam Á để có thể cung cấp cho bất cứ tình huống nào. Nếu như ngài có thể thành công thì thật là quá tốt.”
Thẩm Đống sao có thể không rõ ý tứ của Đỗ Vũ Tân được, lập tức đưa ra lời cam đoan, nói: “Ta là người Hạ quốc, vĩnh viễn sẽ không làm ra chuyện quên nguồn quên gốc, mong ngài cứ yên tâm.”
Đỗ Vũ Tân cười nói: “Đương nhiên là ta tin tưởng ngài. Dù sao thì không phải ai cũng có thể ở chỗ của Lão gia tử dùng cơm.”
Thẩm Đống nhướng màu, trong lòng đặt ra một dấu chấm hỏi lớn cho thân phận của Đỗ Vũ Tân.
Chuyện hắn và Lão gia tử gặp mặt là chuyện tuyệt mật, không có mấy người biết. Đỗ Vũ Tân có thể biết được, thật sự khiến cho Thẩm Đống cảm thấy ngoài ý muốn.
Lời giải thích duy nhất chính là Đỗ Vũ Tân có thân phận có thể tiếp xúc gần gũi với Lão gia tử.
Đi ra khỏi Hạ Hoa xã, Thẩm Đống nhận được điện thoại của Hàn Tân.
“Đống ca, Thập Tam Muội bị bắt rồi, ngươi có cứu được không?”
“Ai làm?”
“Bang Tinh Hải và bang Inagawa.”
Hóa ra vào đêm qua, ba xã đoàn lớn trên đảo Hồng Kông đã đánh một trận với bang Tinh Hải và bang Inagawa ở Hào Giang. Hai bên đều có tổn thất, không phân biệt thắng bại.
Không ngờ rằng đối phương lại dùng kế sách Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương. Lúc bọn họ đang đại chiến với nhau thì phái người bí mật tiến vào đảo Hồng Kông.
Không chỉ bắt đi Thập Tam Muội của Hồng Hưng mà còn bắt đi các thành viên trung tâm của Thái Thịnh và Hòa Liên Thắng.
Bọn họ tuyên bố muốn đánh cược một ván với ba xã đoàn lớn trên du thuyền đánh bạc mới khai trương.
Nếu ba xã đoàn lớn thắng thì bọn họ sẽ thả người ra.
Còn nếu bọn họ thắng thì du thuyền thuộc về bọn họ.
Hàn Tân nhớ ra Thẩm Đống đã từng nói hắn có quen biết với thần bài, cho nên đã gọi cho Thẩm Đống tìm sự trợ giúp.
Thẩm Đống nói: “Ta và Cao Tiến đã một năm không có liên lạc với nhau. Nếu hắn đang ở nước ngoài thì chỉ sợ cũng ngoài tầm với.”
Hàn Tân cười khổ nói: “Thử xem đi. Lỡ như ở đảo Hồng Kông thì sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận