Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 893: Các ngươi đã làm gì vậy (1)

Hạ Hầu Vũ không nhịn được mà hỏi: “Đống ca, Cao tiên sinh, các ngươi nói đến Đại hồng bào từ cây mẹ ở núi Vũ Di sao?”
Cao Tiến nói: “Đúng thế. Ngươi cũng biết à?”
Hạ Hầu Vũ: “Đương nhiên. Đống ca, từ đâu mà ngài có được vậy? Đại hồng bào không bán ra bên ngoài. Chỉ có những vị lãnh đạo cấp cao nhất ở chính phủ đại lục mới có thể được chia một chút mà thôi.”
Thẩm Đống lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, nói: “Lần trước ta đi ăn cơm ở nhà của một trưởng bối thì được tặng. Hôm nay coi như các ngươi có lộc ăn rồi. Cho các ngươi nếm thử xem hồng trà tốt nhất thế giới rốt cuộc ngon đến mức nào.”
Biết được Thẩm Đống có Đại hồng bào núi Vũ Di, đám người Đổng Hán và Hà Hồng Thịnh cũng tới.
Thẩm Đống dứt khoát tổ chức một buổi tiệc phẩm trà, mọi người ngồi cùng nhau uống thử.
Hà Hồng Thịnh đặt ly xuống, khen ngợi: “Nhiều năm trước, ta đã từng uống Đại hồng bào một lần tại chỗ của Hoắc Lão gia tử. Hương vị đó vẫn còn mới mẻ trong ký ức của ta. Hôm nay cuối cùng cũng có thể được uống lần thứ hai. Thẩm tiên sinh, ngươi có được từ đâu vậy?”
Thẩm Đống cười nói: “Được một vị trưởng bối tặng.”
Hà Hồng Thịnh nhìn hắn thật sâu, nói: “Xem ra vị trưởng bối này của ngài có địa vị không thấp trong chính phủ đại lục nhỉ.”
Thẩm Đống: “Hà tiên sinh, ngài đừng quan tâm tới chuyện này. Chúng ta nói chuyện gì khác đi.”
Đổng Hán gật đầu: “Nói rất đúng, chúng ta đừng quan tâm trà từ đâu ra làm gì.”
Mọi người trò chuyện khắp trời nam đất bắc suốt hơn một tiếng, lúc này mới giải tán.
Khi rời đi, Trần Hạo Nam nhỏ giọng nói: “Đống ca, Thập Tam Muội đã về nhà rồi.”
Thẩm Đống hỏi: “Có thương tổn nào không?”
Trần Hạo Nam: “Không có. Đối phương cũng coi như không tồi, không làm gì cô ấy.”
Thuyền đánh bạc phải di chuyển trên vùng biển quốc tế suốt 48 giờ mới có thể quay trở về.
Thẩm Đống không thích đánh bạc nên nhờ Đổng Hán sắp xếp một con thuyền khác, để hắn trở về trước.
Trên bến cảng, Thẩm Đống ôm Cao Tiến một chút, nói: “A Tiến, khi nào đến đảo Hồng Kông thì nhớ nói ta một tiếng đó. Chúng ta lại vui vẻ tụ hội.”
Cao Tiến cười nói: “Được.”
Chào hỏi với đám người Hạ Hầu Vũ, Cao Tiến và Long Ngũ đi lên taxi.
Trước khi lên xe, Thẩm Đống đột nhiên hô một tiếng: “A Tiến, chờ một chút.”
Cao Tiến dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Thẩm Đống.
Thẩm Đống ném một cái hộp nhỏ cho hắn, nói: “Để dành mà uống.”
Cao Tiến nhìn thấy lá trà bên trong hộp, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ và nói: “Cảm ơn.”
Nhìn Cao Tiến bước lên xe và từ từ rời đi, Thẩm Đống nói: “Đi thôi, chúng ta trở về đảo Hồng Kông, để Thập Tam Muội chiêu đãi chúng ta một bữa no nê.”
Hàn Tân cười nói: “Việc này là cần thiết.”
Giữa trưa, mọi người đến đảo Hồng Kông, gặp được Thập Tam Muội ở khách sạn Hữu Cốt Khí.
Sắc mặt cô ấy vẫn khá tốt, nói chuyện cũng hào sảng hữu lực như cũ, phong phạm nữ trung hào kiệt còn y nguyên.
“A Đống, ta nghe Hàn Tân nói, lần này may mà có ngươi mời thần bài ra mặt, lúc này mới có thể giúp ta thoát khỏi thế khó. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngươi muốn gì ta đều đồng ý.”
Thập Tam Muội uống hết ly rượu đầy.
Thẩm Đống tự nhiên cũng là liều mình bồi quân tử, cũng uống hết rượu trong ly, nói: “Lần này chẳng những cứu được ngươi mà ta còn thắng được hơn 700 triệu đô la Mỹ nữa, xem như kiếm lớn.”
Thập Tam Muội cười nói: “Vậy có thể chia cho ta một chút được không?”
Thẩm Đống không chút do dự nói: “Đòi tiền không có, muốn mệnh không cho.”
“Phì.”
Mọi người cười ha ha.
Hàn Tân nói: “A Đống, bang Inagawa của Đông Doanh cũng không phải dễ chọc. Lần này ngươi thắng được 300 triệu đô la Mỹ của Nara Igawa, còn khiến hắn mất mặt như thế, chắc chắn hắn sẽ tìm cách báo thù.”
Thẩm Đống xua tay nói: “Nhiều người muốn có cái mạng này của ta rồi, thêm một bang Inagawa nhỏ bé kia mà nói thì thật sự không tính là gì cả. Có trâu bò cỡ nào đi nữa thì có thể làm giống như lính đánh thuê Hùng Sư, phóng tên lửa đến đảo Hồng Kông giết ta được sao? Có dám như tập đoàn tài chính Ưng Tương phái ra phi cơ chiến đấu Hắc Ưng dùng đạn đạo đánh ta sao? Ha ha, không phải ta xem thường bang Inagawa, cho dù bọn họ có tiền thì cũng không dám làm như thế, cùng lắm là tìm vài tên sát thủ đến ám sát thôi.”
Hàn Tân cũng cạn lời, nói: “Sao ngươi toàn đắc tội với những người cùng hung cực ác không vậy. Nếu là chúng ta, chỉ sợ có mười cái mạng cũng không đủ.”
Thẩm Đống cười nói: “Đừng quan tâm nữa. Nói chuyện chính với các ngươi, các ngươi có muốn kiếm tiền không?”
Hàn Tân và Thập Tam Muội nhìn nhau, đồng thanh nói: “Muốn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận