Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 895: Gặp phải bọn cướp (1)

Đõ Vũ Tân gật đầu: “Vậy cảm ơn ngài. Còn một chuyện nữa, ở đại lục có một lô đồ cổ chảy vào chợ đen, cuối cùng rơi vào tay một đám phần tử khủng bố trên đảo Hồng Kông, ngài có thể hỗ trợ điều tra chút không?”
Thẩm Đống: “Lô đồ cổ này đáng giá lắm sao?”
Đỗ Vũ Tân nói: “Có giá trị khoảng 30 triệu. Chủ yếu là trong đó có hai món đồ cổ thuộc cấp quốc bảo. Chính là Đầu Rắn và Đầu Dê trong số đầu 12 con giáp đã mất tích ở Viên Minh Viên năm xưa.”
“Cái gì?”
Thẩm Đống kinh hô: “Đỗ xã trưởng, các ngươi đã làm gì vậy? Món đồ quý giá như thế lại có thể rơi vào trong tay đám phần tử khủng bố.”
Cho dù Thẩm Đống không phải chuyên gia cổ vật, nhưng độ nổi tiếng của đầu 12 con giáp, kiếp trước hắn cũng đã nghe nói qua.
Lúc ấy đã có vài cái thất lạc.
Rất nhiều người suy đoán rằng có lẽ những đầu con giáp mất tích đó đã bị tiêu hủy từ lâu rồi.
Hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện Đầu Dê và Đầu Rắn, điều này khiến cho Thẩm Đống vô cùng ngạc nhiên.
Đỗ Vũ Tân nói: “Bởi vì chuyện này mà ở tỉnh Quảng đã có bốn năm lãnh đạo cảnh sát bị cho về hưu sớm rồi.”
Thẩm Đống: “Được rồi, ta sẽ cố gắng hết sức để điều tra tung tích của những bảo vật này.”
Điều mà Thẩm Đống nằm mơ cũng không ngờ được đã xảy ra.
Chỉ vài giờ sau khi từ Hạ Hoa xã về đến nhà, Mục Hưng Văn gọi điện thoại cho hắn.
Nói là khi xe chở đồ cổ của họ đi qua tỉnh Hà Nam thì bị một nhóm người đeo mặt nạ tấn công.
Trong tay đối phương có súng, trong mười hai vệ sĩ thì chín chết ba bị thương. Toàn bộ thư pháp và tranh cổ có giá trị 50 triệu trong xe đã bị cướp đi rồi.
Nghe được tin tức này, Thẩm Đống suýt chút nữa tức điên.
“Mục lão, đã báo cảnh sát chưa?”
”Đã báo rồi, cảnh sát đang toàn lực điều tra.”
“Từ khi nào mà trị an ở đại lục lại trở nên kém như vậy?”
”Tài phú động nhân tâm mà. Thẩm tiên sinh, chuyện thu thập thư pháp và tranh cổ có muốn tạm dừng lại hay không?”
“Tuyệt đối không thể tạm dừng, nhưng mà cần phải tăng cường công tác an ninh lên. Để đối phó với chuyện này, ta sẽ nói lại với chính phủ đại lục, cũng yêu cầu bọn họ cử quân lính đến bảo vệ an toàn cho mọi người.”
“Thẩm tiên sinh, làm như thế thì có…. Nghiêm trọng quá rồi không?”
“Đây là công đạo mà chính phủ nhất định phải cho ta. Nếu xã hội không ổn định thì ai còn dám đến đại lục đầu tư nữa? Mục lão, chuyện này không cần ngươi lo, ta sẽ tự mình xử lý.”
Thẩm Đống cúp điện thoại, lông mày nhíu chặt.
Trong lúc nhất thời, hắn thật sự không nghĩ ra nên gọi điện thoại cho ai được.
Suy nghĩ hồi lâu. Thẩm Đống mới gọi điện thoại cho Đỗ Vũ Tân, nói ngắn gọn mọi chuyện lại một chút: “Đỗ xã trưởng, mười hai vệ sĩ của tôi đã chín chết ba bị thương, đồ cổ có giá trị 50 triệu cũng bị cướp sạch. Xem ra trị an ở đại lục cũng không tốt hơn bao nhiêu so với đảo Hồng Kông nhỉ.”
Đỗ Vũ Tân nhíu mày nói: “Thẩm tiên sinh, ta lập tức liên lạc với quốc nội, hỏi một chút về tình hình cụ thể. Ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp ngài lấy lại lô đồ cổ này.”
Thẩm Đống: “Những vệ sĩ đã chết đều là quân nhân xuất ngũ, nếu lúc ấy trong tay bọn họ có súng thì tốt rồi. Đỗ xã trưởng, ta có vài nhóm chuyên gia đang thu mua đồ cổ trên khắp cả nước, chuẩn bị làm một viện bảo tàng tư nhân. Nếu tình hình trị an đáng lo như vậy thì ta thật sự cảm thấy không yên tâm. Ngài có thể hỏi giúp một chút, chính phủ có thể phái quân đội đến bảo vệ những chuyên gia và cổ vật này không, ta có thể chi trả hết các chi phí phát sinh.”
Nghe Thẩm Đống nói vậy, Đỗ Vũ Tân cảm giác có chút chói tai.
Hắn có thể nghe ra được sự bất mãn của Thẩm Đống đối với chính phủ đại lục.
Nghiêm trọng nhất chính là một khi chuyện này truyền đến đảo Hồng Kông, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến ý định đầu tư của các đại gia ở đây với đại lục.
“Thẩm tiên sinh, mong ngài tạm thời đừng sốt ruột, ta đảm bảo chuyện tương tự sẽ không xảy ra lần thứ hai.”
“Hy vọng thế.”
Ở phía bên kia, tin tức lô đồ cổ có giá trị 50 triệu của Thẩm Đống bị một đám cướp lấy đi đã khiến cho các quan chức cấp cao ở đại lục chú ý.
Phải biết rằng Thẩm Đống cũng không phải nhân vật nhỏ bé nào, mà là đại gia giàu nhất đảo Hồng Kông, đã đầu tư cho đại lục hơn 10 tỷ đô la Mỹ.
Nếu không thể nhanh chóng tìm ra đám cướp và lô đồ cổ đó thì hoàn cảnh đầu tư và tính an toàn của đại lục sẽ bị ngoại giới nghi ngờ.
Điều này là hoàn toàn không thể chấp nhận được nếu muốn phát triển kinh tế đại lục.
Đỗ Vũ Tân báo cáo lại những bất mãn của Thẩm Đống và yêu cầu giúp đỡ lên cấp trên, rất nhanh quân đội đã điều động một quân đoàn nhỏ, chia ra từng nhóm đi bảo vệ cho những chuyên gia đó.
Đồng thời, cảnh sát cũng đang dốc hết sức để truy lùng bọn cướp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận