Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 906: Xã hội đen ăn thịt xã hội đen (1)

Hoắc Ưng Đông gật gù nói: “Thẩm tiên sinh cao thượng, chính phủ nội lục cực kỳ thiếu ngoại tệ. Ta muốn báo cáo chuyện này lên cấp trên, ngài cảm thấy thế nào?"
“Không tốt lắm."
Thẩm ĐỐng trực tiếp bày tỏ sự từ chối nói: “Hoắc lão tiên sinh, tất cả vấn đề của Đông Doanh đều là dự đoán của chúng ta, cũng không có nghĩa là nó nhất định sẽ phát sinh. Bây giờ nội lục cũng chỉ có hơn năm tỷ đô la Mỹ, một khi dự đoán sai, như vậy chính phủ sẽ gặp rắc rối lớn.”
Hoắc Ưng Đông nói: “Ta gọi điện nói cho lão gia tử biết rõ ràng về tiền cược, chọn như thế nào là do ông ấy quyết định.”
Thẩm Đống nhún vai nói: “Ngài muốn làm gì thì làm.”
Để Thẩm Đống cảm thấy bất lực chính là sau khi lão gia tử nhận được điện thoại của Hoắc Ưng Đông, ông ta lập tức gọi cho hắn.
“Tiểu Thẩm, có phải làm phiền ngươi nghỉ ngơi rồi hay không?”
“Không có. Ta vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị nỗ lực phấn đấu cho thế hệ sao. May là ngài gọi điện cho ta, nếu muộn năm phút nữa chỉ sợ ta không thể bắt máy được.”
“Haha.”
Nghe thấy Thẩm Đống nói, lão gia tử cười haha nói: “Tiểu tử ngươi vẫn hài hước như vậy.”
“Lão gia tử, có phải là Hoắc lão tiên sinh đã nói với ngài về chuyện của Đông doanh không?”
“Đúng vậy, ta muốn biết ngươi nắm chắc bao nhiêu.”
“Vấn đề kinh tế của Đông Doanh đã nghiêm trọng đến cực điểm, thịnh vượng và suy yếu là điều tất nhiên, chủ yếu là vấn đề thời gian. Trong vòng hai năm, ta nắm mười phần. Trong vòng một năm ta chỉ nắm tám phần. Trong vòng nửa năm, vậy chỉ còn dư lại năm sáu phần. Lão gia tử, ta không phải thần tiên nên thật sự không thể nào chắc chắn được.”
Lão gia tử im lặng một lúc lâu, tiếp tục hỏi: “Ngươi muốn đầu tư tám tỷ đô la Mỹ, mục tiêu là bao nhiêu?”
Thẩm Đống nói: “Năm lần đòn bẩy, mục tiêu là 25%, lợi nhuận cuối cùng sẽ vào khoảng 10 tỷ đô la Mỹ.”
Lão gia tử cười haha nói: “Tâm của ngươi đúng là rất lớn. Tiểu Thẩm, ta đại biểu cho chính phủ phê cho ngươi ba tỷ đô la Mỹ, ngươi có thể làm giúp chúng ta không? Ta có thể cho ngươi 30% coi như phí thủ tục.”
Thẩm Đống cười khổ nói: “Lão gia tử, lúc trước ta không đồng ts cho Hoắc lão tiên sinh báo cáo với ngài chuyện này chính là vì ta lo lắng ngày sẽ xảy ra chuyện. Ta thua lỗ thì là thua lỗ, không đáng kể. Nhưng tiền của nội lục chúng ta, nếu thua lỗ thì sẽ mất hết vốn liếng, vậy ta sẽ phạm tội lớn. Nếu không thì ngài vẫn nên giao cho Hoác lão tiên sinh xử lý đi. Ngài ấy là người bảo thủ, ngài ấy giỏi ổn định hơn . Ta là người cấp tiến, nếu không làm tốt sẽ bị hủy hoại.”
Lão gia tử nói: “ta vẫn cho rằng chiến tranh tài chính và chiến tranh thật có rất nhiều điểm giống nhau, trong đó việc lựa chọn máy bay chiến đấu là quan trọng nhất. Chỉ cần nắm bắt được cơ hội chiến đấu cơ, chúng ta phải tiêu diệt lực lượng của kẻ thù. Thị trường chứng khoán của Đông Danh và thị trường bất động sản rất lớn, các chuyên gia trong chính phủ của chúng ta hai năm trước đã nhìn ra rồi, một khi nó tan vỡ, mười năm sau thậm chí hai mươi năm sau sợ rằng nó sẽ đi xuống. Đây là cơ hội của chúng ta. Tiểu Thẩm, hãy cố gắng hết sức đi. Bất kể thành công hay thất bại, chính phủ nội lục cũng sẽ không đổ lỗi cho ngươi.”
Cũng đã nói đến mức như vậy nên Thẩm Đống không thể từ chối nên đồng ý.
Một quán cà phê nào đó ở Central.
Defoe Martin nhìn người đàn ông đeo kính râm trước mặt này, thái độ cực kỳ ngạo mạn, sắc mặt rất khó coi.
Người đàn ông tên là Phủ Quan, là đối tác thân mật nhất của Nghiêm Lãnh, trong tay có hơn năm nghìn món đồ cổ, đây đều là những thứ bọn họ giữ được thông qua tập đoàn Hill.
Để Defoe Martin cảm thấy tức giận chính là đối phương mượn gà đẻ trứng, không một đồng nào đã làm được nhiều đồ cổ như vậy, theo lý thuyết nên bán cho bọn họ giá rẻ mới đúng.
Không ngờ tên này mở miệng đã có giá trị lên tới 100 triệu đô la Mỹ.
Chuyện này đúng thật là giở trò sư tử ngoạm mà.
Phủ Quang uống một ngụm cà phê, cười nói: “Martin tiên sinh, nghe nói ngày mai sẽ có người ở tổng bộ của quý công ty đến điều tra đồ cổ. Bây giờ toàn bộ Hồng Kông ngoại trừ tôi, e rằng không ai có thể cứu ngài.”
Defoe Martin hừ một tiếng nói: “Trong tay ngươi mới có năm nghìn món đồ cổ vật mà thôi. Cho dù có bán toàn bộ cho ta, cũng không thể nào báo cáo kết quả về tổng bộ được.”
Bây giờ Phủ Quang chắc chắn thắng, có lẽ đó nên hắn ta cũng không vội vã, từ từ nói: “Quả thật không đủ, thế nhưng đủ để ngài ứng phó quá khứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận