Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 912: Nhiệm vụ của người kết thúc (2)

Thẩm Đống nói: “Cảnh sát Củng, có điều ngươi vẫn không biết. Ta chính là người sáng lập lên viện bảo tàng tư nhân lớn nhất ở Yến Đô, phải bỏ ra rất nhiều di sản văn hoá để trưng bày. Nếu mấy nghìn món đồ cổ này đều là vật bất hợp pháp thì ta có thể trưng bày ở viện bảo tàng sao? Vì vậy ngươi hoàn toàn không phải lo lắng. Ta làm về đồ cổ là để tuyên truyền văn hoá Hạ quốc chứ không phải để kiếm tiền. Kể cả cuối cùng muốn bán cũng chỉ có thể bán cho người của Hạ quốc, tuyệt đối sẽ không để đồ của tổ tiên cha ông chúng ta chảy ra nước ngoài.”
Trong lòng Củng Vĩ hơi dao động, nói: “Thẩm tiên sinh, mấy chục nghìn đồ cổ của tập đoàn Hill đều rơi vào tay của ngài đúng không?”
Thẩm Đống giơ ngón cái lên, nói: “Chẳng trách tỉnh Quảng lại phái ngươi đi nằm vùng, đúng là vừa có dũng vừa có mưu. Ta để 12 con giáp trong đầu dê và đầu rắn giao cho nhà nước, còn những món đồ cổ khác đều là đồ hợp pháp cá nhân. Qua một khoảng thời gian ngắn nữa, ta sẽ vận chuyển chúng về Yến Đô. Còn đồ cổ của Phủ Quang, ta cũng sẽ giải quyết hợp lý. Cảnh sát Củng, nhiệm vụ của ngài đã kết thúc, có thể quay về báo cáo.”
Củng Vĩ im lặng một lát rồi nói: “Nếu những gì ngài nói là thật, vậy ta có thể gọi điện thoại được không?”
Thẩm Đống trực tiếp lấy ra một cái điện thoại đưa cho Củng Vĩ.
Củng Vĩ ấn một dãy số, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp dõng dạc.
“Ai vậy?”
“Ta là Củng Vĩ.”
“Có chuyện gì xảy ra sao? Sao lại mạo hiểm gọi điện thoại cho ta?”
“Chuyện là như thế này.”
Củng Vĩ kể hết lại mọi chuyện một cách ngắn gọn xúc tích rồi nói: “Ta rơi vào tay của Thẩm tiên sinh, không hoàn thành được nhiệm vụ.”
“Thẩm Đống tiên sinh là người bạn đáng tin cậy nhất của nước ta, ngươi có thể hoàn toàn tin tưởng hắn.”
“Rõ.”
“Đưa điện thoại cho Thẩm tiên sinh, ta muốn nói với hắn vài câu.”
“Vâng.”
Củng Vĩ trả điện thoại lại cho Thẩm Đống, Thẩm Đống hỏi: “Ngài là ai?”
“Ta là Miêu Hoài Đông, phó sở trưởng sở cảnh sát tỉnh Quảng Đông. Thẩm tiên sinh, Củng Vĩ là sĩ quan ưu tú nhất của đội đặc nhiệm tỉnh Quảng Đông chúng ta, mong ngài không làm khó hắn.”
Thẩm Đống nhìn Củng Vĩ một cái, cười nói: “Đều là người một nhà, sao ta lại gây khó dễ với cảnh sát Củng chứ?”
“Vậy ta chân thành cảm ơn ngài. Thẩm tiên sinh, mấy nghìn món đồ cổ bất hợp pháp ở Phủ Quang rất quan trọng với nước ta, chuyện này cần phải báo cáo lên cấp trên, mong ngài thứ lỗi.”
“Ngài cứ việc báo cáo, ta sẽ thương lượng với chủ tịch Đỗ Vũ Tân của Hạ Hoa về vấn đề quyền sở hữu của những món đồ cổ này.”
“Được. Thẩm tiên sinh, phiền ngài nói với Củng Vĩ, 8 giờ sáng ngày kia nhất định phải về đơn vị.”
“Không thành vấn về.”
Tắt điện thoại, Thẩm Đống cười nói: “Cảnh sát Củng, chúc mừng ngươi, nhiệm vụ của ngươi đã kết thúc, ngày mai có thể về.”
Củng Vĩ gật đầu nói: “Cảm ơn. Nếu như không có chuyện gì khác, vậy ta đi trước.”
Thẩm Đống nói: “Đi cùng ta. Đúng lúc ta cũng phải về nhà.”
Củng Vĩ nói: “Vậy thì làm phiền.”
Đưa Củng Vĩ đến khách sạn Đằng Phi, Thẩm Đống nhận được cuộc gọi báo cáo của Trương Hoan.
“Đống ca, đúng là trong nhà Phủ Quang có rất nhiều tiền mặt, tổng cộng có tất cả 57 triệu đô la Mỹ, còn có trang sức và đồng hồ đeo tay trị giá mấy triệu đô la Mỹ nữa.”
“Những tên tội phạm buôn lậu này tên nào cũng giàu nứt đố đổ vách, chúng có nhiều tiền hơn nữa ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Đúng rồi, cạy được miệng Phủ Quang chưa?”
“Vẫn chưa. Miệng hắn rất cứng, ta đã dùng rất nhiều cực hình nhưng hắn vẫn không nói.”
“Vậy thì xử lý sạch sẽ đi.”
“Rõ.”
“Vất vả rồi. Thống kê tên tất cả anh em chấp hành nhiệm vụ hôm nay, ta sẽ để kế toán thưởng cho mỗi người 5 vạn đô la Hồng Kông.”
“Được, ta thay mặt tất cả các anh em cảm ơn Đống ca.”
Ở một nơi khác, Defoe Martin tìm cả tối vẫn không thấy tung tích của Phủ Quang, nhất thời cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Ngày thứ hai, nhân viên điều tra của tổng bộ đến điều tra, Defoe Martin đẩy tất cả mọi chuyện lên Nghiêm Lãnh.
Đáng tiếc, vẫn không tránh khỏi vận mệnh bị cách chức.
Defoe Martin vừa đi, chuyện Thẩm Đống lấy được đồ cổ của tập đoàn Hill cũng kết thúc.
Thẩm Đống nghĩ Đỗ Vũ Tân sẽ rất nhanh tìm đến hắn.
Không ngờ tên này rất có kiên nhẫn, mãi đến tận 5 ngày sau hắn ta mới đến tổng bộ Đằng Phi.
Đi cùng với hắn ta là tấm chi phiếu 3 tỷ đô la Mỹ của ngân hàng.
Con số này phải chiếm 50% tổng kim ngạch ngoại hối trong nước.
Đỗ Vũ Tân muốn nói gì đó nhưng chưa kịp nói ra đã nuốt trở lại.
Thẩm Đống mỉm cười nói: “Chủ tịch Đỗ, có phải ngài sợ ta sẽ nuốt trắng số tiền này không?”
Đỗ Vũ Tân gật gật đầu nói: “Vâng. Thẩm tiên sinh, đây là quyết định mà lão gia tử phải phản đối, bác bỏ các ý kiến kịch liệt. Nếu nhỡ xảy ra vấn đề gì, mặt của lão gia tử sẽ rất khó coi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận