Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 947: Bài kiểm tra của Lưu Đông (1)

Thẩm Đống gật đầu nói: "Như vậy thì ngươi đúng thật là một khách hàng rất lớn. Chỉ là Alan tiên sinh, ngươi phải hiểu rằng theo quy định của hợp đồng, một khi ngươi rút 1,2 tỷ đô la Mỹ ra thì số tiền lãi đã tích lũy được trước đó sẽ không còn, đó là hàng ngàn vạn đô la Mỹ đấy."
Đối với những khách hàng chất lượng cao như Coca Cola, để thu hút bọn họ, các ngân hàng lớn thường đưa ra lãi suất hàng năm rất cao, ít nhất cũng phải khoảng 7%.
Cho dù trong số 1,2 tỷ đô la Mỹ này, chỉ cần một nửa là tiền gửi có kỳ hạn thì số tiền mất đi cũng sẽ vượt quá ít nhất 40 triệu đô la Mỹ.
Alan lạnh lùng nói: "Chỉ là chút tổn thất nhỏ thôi, công ty Coca Cola của bọn ta chịu được."
Một người phụ nữ da trắng ăn mặc kỳ quái bên cạnh nói: “Alan tiên sinh nói đúng, 500 triệu đô la Mỹ tiền gửi của công ty mỹ phẩm Âu Á chúng ta cũng sẽ rút khỏi Ngân hàng Hằng Sinh. Mặc dù số tiền lãi mất đi khoảng 2 ngàn vạn nhưng vẫn tốt hơn là đến lúc đó chẳng lấy được một xu nào."
Thẩm Đống cười nói: "Vị tiểu thư này, ngươi không cần nói lời gây hoang mang ở đây. Ta biết Tập đoàn tài chính Ưng Tương các ngươi không tin tưởng ta, muốn rút tiền ra là chuyện bình thường. Nhưng nói rằng Ngân hàng Hằng Sinh do Thẩm Đống ta nắm giữ sẽ phá sản, khiến người gửi tiền không lấy được một xu nào thì hơi quá đáng rồi."
Alan nói: "Thẩm tiên sinh nắm giữ 96% cổ phần của Ngân hàng Hằng Sinh, gần như tương đương với một ngân hàng tư nhân. Lỡ đâu ngươi ôm tiền bỏ trốn, chẳng phải bọn ta sẽ phải chịu trận sao."
Thẩm Đống cười lớn, nói: "Ngân hàng Hằng Sinh và Ngân hàng Standard Chartered có hơn 100 tỷ đô la Mỹ tiền gửi, ngươi bảo ta cầm số tiền này chạy đi đâu? Đăng Tháp Quốc hay Ưng Tương Quốc hay là nước khác? Alan tiên sinh, ngươi đừng quên rằng, tài sản cá nhân của ta đã đạt tới 30 tỷ đô la Mỹ. Tiền của ta, dù có tiêu mười đời cũng không hết, ta phải ngu đến mức nào mới ôm tiền của người gửi tiền của Ngân hàng Hằng Sinh bỏ trốn ra nước ngoài chứ."
"Ha ha ha!"
Mọi người nghe xong đều không nhịn được cười.
Thẩm Đống nói: "Alan tiên sinh, có lẽ các ngươi là đại diện của tập đoàn tài chính Ưng Tương nhỉ? Ta rất muốn biết, tổng cộng các ngươi sẽ rút bao nhiêu tiền ra khỏi Ngân hàng Hằng Sinh?"
Alan không chút do dự nói: "Hơn 100 công ty lớn nhỏ, liên quan đến số tiền lên tới 368 ức đô la Mỹ."
"Ôi trời."
"Chết tiệt, đây là muốn Ngân hàng Hằng Sinh bay màu luôn mà."
"Tập đoàn tài chính Ưng Tương đúng là giàu có thật."
Các phóng viên vừa bàn tán xôn xao vừa chĩa ống kính về phía Alan, điên cuồng bấm nút chụp ảnh.
Thẩm Đống cười nói: "368 ức đô la Mỹ không thành vấn đề, chiều nay các ngươi có thể cử người đến Ngân hàng Hằng Sinh để làm thủ tục liên quan."
Alan nhướng mày, đắc ý nói: "Không có bọn ta, Ngân hàng Hằng Sinh coi như mất đi một phần ba giang sơn rồi. Thưa Thẩm tiên sinh, vụ làm ăn này của ngươi e là lỗ rồi."
Thẩm Đống nói: "Giới bên ngoài lo lắng cho Ngân hàng Hằng Sinh chủ yếu là 6 tỷ đô la Mỹ kia, còn tiền của các ngươi ở tập đoàn tài chính Ưng Tương thì không nằm trong phạm vi cân nhắc của những người gửi tiền khác. Nếu các ngươi rút ra, biết đâu lại là chuyện tốt đối với họ."
Alan cười lớn: "Chuyện tốt? Thẩm tiên sinh, ngươi bị điên à?"
Thẩm Đống lắc đầu, nói: "Các ngươi rút ra 368 ức đô la Mỹ, ít nhất sẽ tổn thất 500 triệu đô la Mỹ tiền lãi. Số tiền này, Ngân hàng Hằng Sinh chúng ta không lấy một xu, sẽ trợ cấp toàn bộ cho những người gửi tiền trong tương lai. Nói cách khác, chỉ cần người gửi tiền gửi vào Ngân hàng Hằng Sinh của chúng ta trên ba năm thì số tiền vượt quá 10 vạn đô la Hồng Kông, bọn họ sẽ được hưởng lãi suất cao hơn bình thường 30%, cho đến khi hết số tiền trợ cấp lãi suất của các ngươi ở tập đoàn tài chính Ưng Tương."
"Tuyệt!"
Lưu Đông vỗ tay một cái, vẻ mặt đầy khâm phục nói: "Đòn này có thể gọi là thần bút."
Giản Áo Vĩ gật đầu, nói: "Dùng tiền của đối phương trợ cấp cho khách hàng của mình, tên A Đống này đúng là quá thâm."
Âu Vịnh Ân đắc ý nói: "Ta biết ngay là hắn có cách mà. Có mức ưu đãi lên tới 30%, chắc chắn khách hàng của Ngân hàng Hằng Sinh sẽ không rút tiền ra theo tập đoàn tài chính Ưng Tương nữa."
Lưu Đông nói: "Vấn đề lớn nhất bây giờ là làm sao để người dân Hồng Kông tin tưởng Ngân hàng Hằng Sinh trở lại. Dù sao thì, 6 tỷ đô la Mỹ cũng không phải là một con số nhỏ."
Âu Vịnh Ân cười nói: "Chú Lưu, với Tập đoàn Đằng Phi thì số tiền này chẳng là gì."
Lưu Đông kinh ngạc nói: "Ta biết chồng ngươi là người giàu nhất Hồng Kông nhưng đó là 6 tỷ đô la Mỹ, đối với bất kỳ đại gia nào trên thế giới thì cũng không phải là một con số nhỏ. Phải biết rằng, tài sản và vốn lưu động là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận