Kết Hôn Âm Dương
Chương 13: Đi cùng Tiểu Hoa
"Bảo họ đợi thêm chút nữa đi. Đang ngủ ngon mà kêu gì trời."
"Chưa thấy con quỷ nào mà lại kêu buồn ngủ. Hết cách."
Bích Nguyệt trông thấy bộ dạng lười nhác của nó mà không khỏi cảm thán, cô đưa tay ra mặc kệ nó phàn nàn kéo lại bế ngồi lên chân cô, sau đấy cẩn thận lấy lược mái tóc đã rối cho cô bé.
Ngay lúc này, Bạch bà ở ngoài đẩy cửa bước vào, trên tay mang theo một bộ đồ cưới màu đỏ mới tinh. Bà đặt lên bàn, khuôn mặt có chút khó chịu, sau lắc đầu bảo.
"Chúng nó đến để đưa dâu."
Thấy sắc mặt Bạch bà bà không được tốt, cô vội hỏi.
"Thế bà có đi theo con sang bên phủ không. ?"
"Chắc chưa đến lúc. Lần này cứ để cho Tiểu Hoa đi cùng con, có mặt nó coi như có ta. Hơn nữa, bây giờ ta còn phải đợi một người."
"Bà đợi ai. Nhưng mà người trong bức tranh treo ngoài kia trông giống với cậu Gia Khánh quá, người ấy là ai vậy."
Nghe cô nói xong thì Tiểu Hoa đã đưa ngón tay ngoáy ngoáy mũi thản nhiên đáp.
"Là lão già chết tiệt chồng của bà già chết tiệt này chứ ai. !"
"Cốc. !"
"Ai za... đau."
Tiểu Hoa đưa tay lên che trán, bĩu môi.
"Sao chị gõ em. Đúng là lão già chết tiệt kia mà. !"
Bạch bà bà cũng tức giận.
"Đúng là lão già chết tiệt đó. Theo lệ thì lão phải về hôm thằng Gia Khánh nó đi đón con, nhưng đã chậm mất 5 ngày rồi. Không hiểu sao ta cứ lo lo thế nào ấy."
"Ai có thể làm hại được lão chứ."
Tiểu Hoa lại chen ngang nhưng bỗng ánh mắt cô bé bỗng sắc lại, bật dậy khỏi người Bích Nguyệt hướng ra ngoài nhìn về phía xa, đôi mày xinh xắn khẽ cong lại đang nghĩ gì đó.
Thấy vậy Nguyệt cùng Bạch bà bà ngạc nhiên trông theo, nhưng ngay lập tức Tiểu Hoa lại bước trở vào vào lắc cái đầu nhỏ nhắn.
"Chắc là nhầm. !"
"Mày thấy gì. ?"
Bạch bà nghiêm trọng hỏi, vừa dứt lời thì Tiểu Hoa đã nhún vai đáp.
"Hình như là có mùi của đám nhà họ Hắc, rất nhạt. Không có chắc chắn lắm."
Tay Bạch bà nắm chặt hỏi.
"Mày chắc chắn không."
Lắc đầu một cái, Tiểu Hoa thản nhiên đáp.
"Đã bảo không chắc mà."
Đúng lúc này, từ phía ngoài cổng, có vẻ đám người đưa dâu đợi đã sốt ruột, lập tức giọng của Bạch phu nhân vang lên vọng vào trong.
"Thưa mẹ. Cho chúng con đến đưa dâu về làm lễ cúng gia tiên. !"
Lão bà hừ lạnh, không có đáp lại, bà bảo Bích Nguyệt thay lấy đồ rồi dẫn cô cùng quỷ nhỏ bước ra. Ngoài cửa phòng là dãy hành lang được làm từ gỗ, đêm khuya lạnh giá mông lung, cô chỉ có thể lờ mờ thấy viền bao quanh của nơi này giống như một ngôi mộ cổ đại. Ở ngoài đường lớn, ánh sáng đèn lồng chiếu đỏ cả khúc đường, Bích Nguyệt có thể mơ hồ trông thấy dưới đó có khoảng ba chục người, và một chiếc kiệu hoa. Nhưng kỳ lạ là không trông thấy Gia Khánh đến.
Cô chỉnh sửa nút áo rồi theo bà bước xuống cầu thang gỗ, chậm rãi đi đến cổng phụ, Bạch bà đưa tay đẩy cổng ra, liếc mắt nhìn Bạch phu nhân một cái.
"Bạch Kiều Liên, Gia Khánh nó sao không đến. Trước giờ muốn đón dâu ở chỗ này đều phải có tân lang."
Bà ta hơi cúi đầu.
"Thưa mẹ. Gia Khánh nó có việc đang ở với cha nó. Chỉ chờ đưa dâu về là làm lễ ạ."
Bạch bà hơi nhướng mày hừ lạnh.
"Có việc gì gấp hơn việc chung thân đại sự hay sao. Có mỗi việc đưa dâu cũng phải nhờ cô đi thay. ?"
Bạch Kiều Liên mỉm cười có vẻ hiền lành.
"Đây là ý của chồng con, hình như muốn nói với nó chuyện gì đấy. Con không rõ lắm."
Ngửa mặt nhìn trời một chút bà ta nói tiếp.
"Đã gần đến canh ba chậm trễ e là mất giờ lành. ."
Nói xong thì Bạch phu nhân liếc nhìn hai ả hầu gái hôm trước lên đón Bích Nguyệt, hai người này bây giờ tuy vết thương đã lành nhưng mặt vẫn sưng húp một mảng, lại trông thấy Bạch bà bà đứng chắn ngang trước cổng nên nhất thời vẫn ái ngại đứng chôn chân tại chỗ. Bích Nguyệt cũng không để mất thời gian nữa, gật đầu nhìn bà bà.
"Thôi không sao đâu bà. Rảnh con sẽ đến thăm."
Sau đấy cô quay người bước qua ngưỡng cửa đặt chân ra ngoài đường. Ngay lúc này, mắt của Bạch phu nhân bỗng hiện lên một tia ngoan độc, nhìn chằm chằm lên người cô, nhưng chỉ một giây sau, hai con mắt ấy như bị người ta kéo căng ra trợn tròn lại không chớp, miệng lắp bắp tỏ ra ngạc nhiên vô cùng.
"Mày... mày sao lại. Sao lại ra đây..."
Thì ra là do Tiểu Hoa bày trò, nãy giờ nó vẫn núp sau váy của Nguyệt nên bà ta không thấy, cô vừa bước ra thì nó cũng ngó cái đầu của mình ra, đưa mặt quỷ đáng sợ lên, trợn trừng nhìn Bạch phu nhân há miệng cạp vào không khí một cái nói.
"Tiểu Liên, lâu ngày không gặp. Hi hi. Móc mắt ngươi ra, moi ruột ngươi ra cho ta chơi bắn bi, nhảy dây được không. Hihi."
"Con... Mày..."
Nó vừa nói vừa cười làm Bạch phu nhân ớn lạnh tận cổ, bởi tuy đã hơn hai mươi năm trôi qua, ngày đầu bà ta bước vào phủ Bạch bị nó dọa cho bây giờ vẫn còn ám ảnh, thỉnh thoảng còn mơ bị nó móc mắt moi ruột nữa chứ. Nhưng đường đường là người cai quản Bạch gia, bà ta cũng cố giữ bình tĩnh có thể, đôi mày hơi cau lập tức hỏi Bạch bà bà.
"Mẹ... Sao mẹ thả nó ra. Điều này là cấm kỵ, nó là thứ gì chắc mẹ cũng..."
Nhìn Bạch phu nhân đã sợ xanh mặt khiến bà bà vui vẻ, nhún vai tỏ ra vô tội.
"Ô hay. Ta đâu có thả nó ra. Là nó tự nhận chủ đấy chứ, lời của tổ tông có nói chỉ cần nó nhận một người họ Bạch làm chủ thì sẽ được tự do, cái này ta cũng không quyết được."
Bạch phu nhân nhất thời cứng họng, nó lại nhận đứa con dâu này làm chủ, tại sao lại như vậy, hiện tại bà ta không có sẵn đáp án, chỉ biết trơ mắt nhìn Tiểu Hoa dắt tay Bích Nguyệt chui vào trong kiệu, nó còn chĩa miệng ra chọc tức bà ta.
"Tiểu Liên mau đi thôi. Bà đây đói lắm rồi, hôm nay không có món gì ngon bỏ bụng bà móc mắt mày ra ăn tạm đấy."
"Mày... mày câm mồm."
Thật sự là rất mất mặt, ai dè là một đại phu nhân chừng này tuổi, người cai quản cả Bạch gia mà lại bị một đứa nhóc gọi là Tiểu Liên còn xưng là bà, ngay cả đám gia nhân không biết chuyện cũng bắt đầu hoài nghi việc đứa bé xinh xắn kia là ai mà để cho phu nhân tức không làm được gì như thế.
Lúc này, Bạch bà bà cũng vẫy tay ra hiệu cho bọn họ rời đi, Bạch phu nhân cũng không có chậm trễ, dẫn đầu dòng kiệu đi trước đèn đuốc sáng rực cả con đường, chẳng mấy chốc đã đi đến gần cổng chính dẫn vào phủ Bạch. Nhưng bà ta lại không hề cho kiệu dừng lại mà vẫn bước tiếp không có tiến vào.
Một lúc sau, Bích Nguyệt ngồi trong có chút hoài nghi bởi ba hôm trước đâu có đi xa như vậy, cô liền đưa tay vén một góc nhỏ nơi cửa sổ, thấy xung quanh là một cánh đồng không mông quạnh được bao quanh bởi một màu tối om như mực, nhìn ảm đạm lạnh lẽo bô cùng, cô cũng chẳng bắt gặp thấy ngôi nhà nào xung quanh đây, liền hốt hoảng bảo Tiểu Hoa.
"Nơi này lạ quá. Em biết đây là đâu không."
Cô bé nghe lời cũng ngoái đầu nhìn theo, miệng nhỏ bỗng quát lên.
"Tiểu Liên, dừng kiệu... Mau dừng kiệu."
Bạch phu nhân đi phía trước cất lời.
"Nơi làm lễ của Bạch gia không phải ở trong phủ. Chịu khó đi thêm chút nữa, sắp tới nơi rồi."
Tuy nói vậy nhưng miệng bà ta lại mỉm cười một cách quái dị, dường như đang có âm mưu gì đó. Tiểu Hoa vốn mấy trăm năm bị nhốt không biết thế giới bên ngoài hay nội tình của Bạch gia ra sao nên đành nhìn Nguyệt lắc đầu.
"Em thấy nó cứ sao sao ấy. Lạ lắm."
Bích Nguyệt cũng gật đầu.
"Chị cũng cảm thấy vậy, không biết bà ta đang định giở trò gì."
Tiểu Hoa đưa bàn tay nhỏ nhắn lên trước mặt nắm chặt lại miệng chúm chím nói.
"Bà ta dám làm gì em móc mắt nó ra. Chị yên tâm."
Thật sự không biết tên quỷ nhỏ này lợi hại ra sao nhưng nó tự tin như vậy làm cô cũng phần nào yên tâm. Không lâu sau đó, đoàn kiệu cũng đã đến nơi cần đến.
Bích Nguyệt cùng Tiểu Hoa bước xuống, mắt quét xung quanh, trước mặt họ bây giờ là một ngôi miếu nhỏ, đứng từ ngoài cũng có thể trông thấy bên trong có một người mặc trang phục tân lang màu đỏ, mặt được che bởi một chiếc mặt nạ trắng đang đứng trước một bức tượng khắc một người đàn ông.
Bạch phu nhân lúc này liền bảo với Bích Nguyệt. .
"Gia Khánh nó đang đợi cô ở trong. Vào đấy đi."
Cô gật đầu bước tới, Tiểu Hoa cũng định đi theo thì lại bị bà ta cản lại.
"Mày điên à mà vào đó. Lát nữa hai đứa nó động phòng mày cũng muốn nhìn sao. ?"
Tiểu Hoa hơi nhướng mày nhìn Bích Nguyệt đi vào trong nhưng nó cảm thấy sắp có chuyện xảy ra, đặc biệt là tân lang ở trong kia, nhưng Tiểu Hoa vẫn lựa chọn không có tiến vào, cả người đứng thẳng bên cạnh bà ta, hai tay nhỏ chắp sau lưng cất giọng lạnh lẽo, khiến bà ta cũng rét lạnh tâm can.
"Nếu mày dám dở trò gì với cô ấy ở đây. Nhất định tao sẽ lột da xé xác mày ra ăn tươi nuốt sống. Mày nên nhớ tao là ai, đám nhà họ Bạch các người ta chẳng để vào mắt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận