Kết Hôn Âm Dương
Chương 21: Nghĩa Trang
Ngay lúc hai người vừa bước được một đoạn, thì từ phía lối vào, bóng người Liên Hương cũng từ phía sau cánh cửa đi ra, hình như là cô ta đến thăm Gia Khánh.
Vừa thấy Bích Nguyệt cô ta đã liếc mắt một cái đầy khinh thường cũng chẳng chào hỏi gì, nhẹ nhàng phẩy áo bước qua. Cô cũng chẳng để ý tới mấy cái hành động kia, miệng không nói tiếp tục cất bước.
Nhưng không hiểu sao cô lại quay đầu, vừa thì thấy Gia Khánh cũng đã bận đồ, chật vật đi ra cửa giống như muốn đuổi theo, nó làm bước chân cô hơi chậm lại như cố ý để chờ đợi anh đuổi kịp.
Nhưng anh vừa bước ra thì Liên Hương đã đi tới gần, tay phải cô ta đưa ra đỡ lấy Gia Khánh, miệng ghé sát tai anh thủ thỉ nói gì đó, chợt sắc mặt anh khẽ đổi, bước chân cũng dừng lại.
Thấy vậy chẳng hiểu sao tâm trạng Bích Nguyệt lại bực bội vô cùng, càng nghĩ tới cảnh gần gũi của hai người lại làm cô càng tức giận, bước chân theo đó cứ vậy mà thoải bước nhanh hơn, thoáng chốc đã đi ra khỏi khu biệt viện phía tây.
Nãy giờ là cô chủ ý đi vậy, nhưng bản thân cũng chẳng biết là nên đi đâu, bởi vì cái nhà họ Bạch này cô chả quen được ai, mỗi Tiểu Hoa cô quen cũng bị ông nội Gia Khánh đem đi mất, bà vú thì lại không thể tiếp xúc.
Đang lúc vừa chán nản vừa bực tức thì Lâm An đã rẽ ngang, đem cô đi đến sát vách bờ tường cao hơn ba mét, nơi ít người trong phủ qua lại.
Bích Nguyệt hơi tò mò, cô dừng chân lại.
"Anh dẫn tôi đi đâu vậy."
"Cứ đi theo tôi rồi sẽ biết thôi mà. Yên tâm tôi không có ý đồ gì với cô đâu, tôi có thể lấy khuôn mặt đẹp trai này ra để bảo đảm."
Lâm An nhếch miệng cười cợt nhả, vừa hay tay cậu ta đã bất ngờ ôm ấy ngang eo của cô, người hơi cúi xuống lấy đà một hơi đã nhảy vọt lên cao, vừa chớp mắt đã nhảy qua tường rào, đáp đất đặt chân lên con đường lát gạch bên ngoài. Sau đấy thì dẫn người dẫn cô đi ra khỏi nội phủ.
-
Hai người đi ra khỏi khu có người ở, men theo con đường đất khúc khủy, đi qua đồng cỏ cao vút mọc ngang nửa thân người. Mới sáng sớm trời đã xầm xì, mây đen kín đặc phủ kín bầu trời mùa hạ, gió rít qua những đồng cỏ rậm rạp, phóng tầm mắt không nhìn thấy chân trời.
Bích Nguyệt mở to mắt nhìn quanh, trong vòng bán kính cả dặm, giữa khung cảnh phủ đầy rác và cỏ hoang thì phía trước lại bỗng nhiên mọc lên mấy trăm ngôi nhà cổ. Hình như là một thôn nhỏ của con người, Lâm An dẫn cô lại gần thì mới phát hiện ra, ở ngay trước lối vào có một cái cổng thôn cực lớn. Bên trên tấm biển có khắc hai chữ.
"Nghĩa trang."
Bích Nguyệt lấy làm lạ lùng, cô ngước mắt nhìn lên hỏi.
"Ủa. Sao anh đưa tôi đến nghĩa trang để làm gì. ?"
"Đi vào rồi sẽ rõ à. Yên tâm không có chuyện gì đâu."
Lâm An mỉm cười, sau đấy dẫn cô đi vào bên trong thôn, vừa đi cậu ta vừa giải thích, đây là một trong bốn thôn ở Bạch Gia chứ chẳng phải chỗ mai táng người chết, mỗi thôn đều có một người đứng đầu gọi là trưởng thôn. Những người này đều là con cháu có huyết thống của nhà họ Bạch, được chia ra để cai quản con người.
Bước vào trong thôn, cô sau khi quan sát rõ ràng mới cảm thấy kiến trúc nơi này rất kì lạ, hàng trăm ngôi nhà cổ sắp xếp cũng rất kỳ quái, trái phải hai bên đều những dãy nhà xập xệ dột nát, chúng được xây san sát nhau giống như hai bức tường vây khổng lồ, dãy nhà cuối cùng lại cao to bề thế nằm chắn ngang, vô tình tạo thành một không gian nửa mở nửa đóng kín, giống như một chữ "U" lộn ngược.
Hai người chậm rãi đi sâu vào, nơi đây ngập tràn một mảnh hoang tàn đến kì lạ, xung quanh đường vắng không một bóng người, toàn bộ không khí lại tràn ngập một mùi mốc meo.
Bỗng lúc hai người đang tản bộ, đột nhiên có một người đàn ông quần áo rách rưới lam lũ bất ngờ xông ra từ trong một căn nhà nhỏ gần đó, tóc xõa bẩn thỉu, ánh mắt dữ dằn, cả người lại gầy như khúc gỗ, gã điên cuồng gào thét như con thú bập bẹ tiếng người.
"Cút... cú..."
Gã điên này tay chân khua khoắng, dồn sức ném một viên gạch trúng vào người Lâm An. Nhưng anh ta lại không hề có phản ứng né tránh, khuôn mặt vẫn thản nhiên không đáp trả lại.
Không ngờ ngay lúc này, sau lưng gã điên kia lại bất ngờ mọc lên từ đâu một đống người, cả nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé, ăn mặc đều rách rưới, gầy gò như nhau. Hai người đàn ông trong đấy lập tức tiến ra, gấp gáp ôm lấy gã điên kéo vào trong nhà.
Có một người trung niên mặc áo đen, thân hình cao gầy, sắc mặt trắng bệch, không chút biểu cảm, lạnh lùng tiến lại chỗ hai người, ánh mắt đảo qua Bích Nguyệt rồi bất giác thở dài.
"Tiểu thư, cô có thể cho chúng tôi một ít thời gian hay không, chúng tôi... !"
Cô ngạc nhiên không biết anh ta đang nói gì, vội quay đầu nhìn Lâm An, chỉ thấy anh ta lắc đầu.
"Đây là lí do tôi đưa cô đến đây. Cứ nói chuyện với họ đi. !"
Cô cũng chẳng hiểu anh ta muốn gì, nhưng thật sự là những lời này tương đối khó hiểu lại gây cho cô không ít tò mò. Cô nhẹ nhàng đáp lại người đàn ông kia.
"Anh nói rõ hơn được không. Tôi không hiểu gì hết á, tại sao anh lại cầu xin tôi. ?"
Gương mặt người này ánh lên chút kinh ngạc.
"Không phải là tiểu thư đến thu thuế hay sao. ?"
"Thuế gì. ?"
Nhưng ngay khi cô vừa nói dứt câu thì từ phía cuối dãy nhà to cao kia có tiếng kẻng vọng đến. Lập tức mấy người mới lộ diện cùng người đàn ông kia bỗng hoảng loạn, toàn thân co rúm lại như sợ hãi. Người đàn ông trung niên này cũng vậy, anh ta sắc mặt biến đổi, toàn bộ đều một mạch chạy vào trong nhà, khóa trái cửa lại.
Cô tuy ngạc nhiên, nhưng ánh mắt lại tập trung nơi cuối đường, ở có xuất hiện một toán người đeo mặt nạ quỷ, đều mặc quần áo dài trùm kín đầu chia thành hai hàng rầm rập đi tới, trên lưng bọn hắn đều đeo một cái chum lớn như quả bóng.
Nhìn thì hình như là người họ Bạch.
Bọn người này vừa đi vừa gõ chuông, rồi dừng chân tại một ngôi nhà rách nát gần đấy. Một tên cầm cái dùi cui gõ vào kẻng sắt một tiếng thật kêu, miệng mở ra lớn tiếng quát vọng vào trong.
"Đến ngày nộp thuế rồi, mau ra đây. . !"
Ngay khi tiếng quát vừa dứt, thì từ phía bên trong căn nhà, cánh cửa dần dần được mở ra, sau đấy có bốn người, nhìn qua là hai vợ chồng với hai đứa con nhỏ sắc mặt tái mét đi ra.
Vừa thấy đoàn người đi thu thuế đã dọa cho bọn họ run lẩy bẩy, chưa ai nói gì đã quỳ rạp gối xuống đất. Người chồng mở miệng khóc lóc van xin.
"Thưa quan sai... Chúng tôi... chúng tôi đã hai ngày nay chưa ăn gì chỉ có uống nước thay cơm. Bây giờ mà nạp thuế thì chúng tôi chết mất."
"Đấy là việc của mày. Đã ở đây ăn bám rồi còn đòi hỏi. Thôi mau mau đi, mỗi đứa chích ra đây một bát máu, bọn tao còn đến thu chỗ khác. Đám người bọn mày lắm lời quá."
'Nhưng giờ lấy thì vợ con tôi chết mất. Quan làm ơn làm phước tha cho... !
Nghe vậy tên cầm đầu đã tức giận đưa tay bóp cổ người chồng dí sát xuống đất. Còn mấy kẻ còn lại thì lao vào ba mẹ con phía sau giữ chặt họ lại. Còn mấy tên phía ngoài gỡ bốn cái chum trên lưng xuống, sau đấy kéo tay họ đặt vào miệng chum.
Kẻ cầm đầu hừ lạnh gật dầu, lập tức ba tên cầm theo một ba con dao nhỏ lớn hơn cây kim một xíu đã đặt lên cổ tay họ như chuẩn bị rạch một đường để lấy máu. Tiếng khóc lóc sợ hãi của hai đứa trẻ vang lên, người chồng tái mặt ú ớ nói.
"Đừng... đừng lấy của họ nữa. Lấy bốn bát máu của tôi là được. Van xin các người."
Tên kia nghe thế thì cười như điên.
"Được. Tao thích, tao thích. Bọn mày lấy đủ trên người thằng này bốn bát cho tao, một giọt cũng không thể thiếu. Xem nó còn sống qua hôm nay không tụi bay. Ha ha"
Mấy tên kia nghe xong cũng bỏ ba mẹ con ra hùng hổ đi lại chỗ người chồng.
Tới mức này, Bích Nguyệt xem nãy giờ cơ bản đã không thể chịu nổi thêm được nữa, cô trực tiếp hét lên làm đoàn người kia để ý.
"Dừng tay lại hết đi."
Đám người nhà họ Bạch nghe vậy ngạc nhiên vô cùng, tất cả đều ngoái đầu trông lại, chỉ thấy một cô gái trùm đầu, đeo mặt nạ trắng tinh thì phần nào đã đoán ra được thân phận. Nhưng cho dù có cùng dòng tộc nhưng đây là địa bàn của bọn hắn nên tên cầm đầu vẫn tỏ ý khinh thường.
"Mau đi chỗ khác chơi đi. Để bọn tao còn làm việc."
Cô tức giận chưa kịp nói gì thì khuôn mặt đẹp trai Lâm An đã cúi xuống ghé sát tai cô nói nhỏ.
"Bọn chúng không có biết cô là ai đâu. Có cần tôi xử lý giúp hay không. ?"
Bích Nguyệt gật đầu một cái thì Lâm An đã nhếch miệng cười nhạt, cả người như một làn khói đen trong chớp mắt đã xuất hiện phía sau tên cầm đầu, một tay vung nhẹ ra bóp lấy cổ hắn, tiếp theo là năm sáu quả đấm vung ra đánh cho hắn không kịp định hình thì đã bị đánh túi bụi, mặt mũi be bét máu khiến cha mẹ hắn có nhìn cũng chẳng nhận ra.
Sạ đấy Lâm An thẳng tay vứt hắn sang một bên, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn mấy tên khác. Mấy kẻ đi sau cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên, âm thầm nhận ra cái người này cơ bản cho cả đống người bọn chúng lao lên cũng sẽ gặp xui xẻo, nhưng có người trong đó đã nhanh chóng nhận ra hơi thở của Lâm An.
"Hắn là người nhà họ Hắc... có người nhà họ Hắc. Mau mau báo cho trưởng thôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận