Kết Hôn Âm Dương
Chương 28: Hãy sống hạnh phúc
"Trưởng... trưởng thôn... ông làm... !
Hắn ta chưa kịp cất lời thì lão đã dùng hai tay của mình nắm lấy đầu và chân người đó mà kéo mạnh sang hai bên.
"Aaaaa."
Tiếng thét đau đớn phát ra, từ phía bên hông hắn lớp da đột đột bị kéo rách ra khỏi thịt, chạy dọc thành một đường kéo lên tới ngực. Hắn đã bị lão trưởng thôn này xé rách làm hai đoạn chết tươi. Những phần tim gan nội tạng bầy nhầy thay nhau rơi đồm độp xuống đất, máu theo đó không ngừng ọc ra bốc mùi tanh tưởi nhuốm đỏ cả một vùng.
Lão béo cười lớn, há miệng ra ngửa mặt lên trời đón từng đợt máu nóng chảy xuống miệng mà uống ừng ực, sau khi uống no nê thù lại vứt ra cho đám thuộc hạ.
"Uống đi. Ha ha"
Từng người đưa mắt nhìn nhau, trong chốc lát hơn ba chục người đã vây lại bên thi thể, mặt nạ đều được tháo bung ra quăng khắp nơi, bọn chúng tranh giành hai nửa cái xác, xé nó ra làm từng mảnh nhỏ tham lam bỏ vào trong miệng mà nhai như không muốn để phí giọt máu nào, có kẻ còn đưa miệng cạp lên vùng đất nơi máu đọng cũng bỏ vào mồm nhai nốt.
Mẹ nó. Cảnh tượng thật là ghê tởm, ngay cả Lâm An cũng không kiềm chế được mà rùng mình một cái. Bích Nguyệt đứng sát lại bên cậu, tranh thủ thời gian nói.
"Đôi mắt này có tác dụng được lên bọn chúng không. !"
Lâm An gật đầu.
"Chỉ cần vật có linh hồn đều sẽ chịu tác dụng. Nhưng cô mới sở hữu nó, dùng nhiều quá ắt sẽ hỏng mắt. Tốt hơn cứ đứng cạnh tôi, lúc nguy cấp thì dùng."
Vài giây sau, cái xác đã bị nhai sạch sẽ chỉ còn lại hai bộ xương trắng dính ít thịt, đứa nào đứa nấy đều có vẻ thỏa mãn vô cùng, miệng không ngừng gào rú như chó điên. Những thay đổi cũng xuất hiện, mắt chúng đỏ ngầu, tai hơi mọc nhọn lên một chút, răng nanh dài ra đến tận cằm, tay chân móng vuốt mọc ra như chó, nước miếng nước dãi chảy ròng ròng nhỏ từng giọt xuống đất.
Ngay lúc này, tất cả đều tập trung lên người Lâm An, như muốn ngay lập tức xé xác cậu ấy ra vậy.
Lão béo lần nữa cười ha hả.
"Hôm nay mày có mười cái mạng cũng không có thoát đâu. Bọn mày lên cho tao, giết thằng chó ấy còn đứa con gái kia thì cấm được đụng vào. !"
Những kẻ điên kia dại kia không ngừng gào thét như tiếng dơi kêu. Tất cả đều như mấy thằng mất trí, chạy ùa như lũ đổ lao lên.
Sắc mặt Lâm An thay đổi, cậu nhấc tay lên, một luồng âm khí từ đó tỏa ra, nhanh chóng quấn quanh hai bàn tay trắng trẻo, tạo thành hai cái giáp tay màu đen. Tuy anh ấy không có sức mạnh thừa hưởng từ cha, nhưng từ nhỏ đến lớn đã đi theo người mà cậu gọi là Hắc gia gia, tất nhiên phải có chút bản lĩnh.
Ngay lúc này đã có hai kẻ nhanh chân nhảy lên, há răng nhanh nhọn hoắt cắn xuống, nhưng Lâm An vẫn đứng im lại chỗ, hai cánh tay vươn lên không trung vừa vặn chụp được hai cái đầu.
"Chết đi. !"
Lâm An gồng mạnh tay hét lớn, lập tức trong không khí hai tiếng nổ bộp bộp giòn tan vang lên, hai cái đầu lập tức bị bóp nát, xương sọ cùng não vụn mềm mềm cuộn lấy vào nhau cùng hai cái thân người tức khắc đổ ầm ầm xuống đất.
Cái cảnh tượng này cho dù cô có nhìn ra sao cũng cảm thấy ghê tởm bất giác mà nổi cả da gà.
Nhưng mà Lâm An không có được thời gian dừng tay, sau cái chết của đồng bạn, bọn chúng vẫn điên cuồng thay nhau lao lên, liên tục thêm hai ba cái xác bị cậu đánh vỡ sọ gục xuống đất. Như vậy thì không nói làm gì, cơ mà mấy cái xác vừa chết đi lại bị người khác lôi ra ngoài để làm thức ăn cho đồng bọn. Một màn ăn thịt lẫn nhau vậy cứ không ngừng tãi diễn, trông như bọn chúng bây giờ chẳng phải con người nữa rồi mà hoàn toàn như động vật vậy.
Lâm An thì lại bị tấn công đến liên tục, cả người hầu như đã sắp kiệt sức, hết kẻ này cứ kẻ khác lao lên, mà lần sau vừa ăn xác lại càng mạnh khiến anh bây giờ cực kỳ chật vật. Chỉ sợ một chút nữa ắt sẽ không thể chống đỡ nổi.
Bích Nguyệt cũng không đứng im được nữa, cô liền trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào mắt một người đang đánh lén Lâm An từ phía sau, trong vòng năm giây ngắn ngủi, ánh mắt kẻ kia cũng toát lên tia sợ hãi, hắn đưa hai tay gớm ghiếc của mình nhanh chóng bịt lấy đầu, miệng hét lên thất thanh thu hút sự chú ý của đồng bọn.
"Bang. !"
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, thân thể hắn bỗng nhiên căng tròn rồi như một quả bóng mà nổ banh xác, tan thành bụi máu bắn ra khắp nơi. Không ngờ đôi mắt mèo này lại có sức mạnh khủng bố như vậy. Nhưng bù lại mắt Bích Nguyệt lúc này cũng truyền đến cảm giác đau đớn, cô mím chặt môi cố không kêu lên.
Lão béo cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng vừa rồi, lão ta đưa tay lên ra hiệu cho đám thuộc hạ còn khoảng chục người dừng lại.
"Đôi mắt này... mày sao lại có nó. !''
Lâm An trán đã đổ mồ hôi, quần áo bị nhuốm ướt bởi máu, cậu ta lần này mới được nghỉ ngơi chút xíu, miệng thở hồng hộc nhìn sang, mặt Bích Nguyệt đã tái xanh, có vẻ vừa rồi đã quá sức với cô.
Lâm An thở dốc từng cơn ghé sát tai cô rồi nói nhỏ.
"Cô... nhân lúc tôi cầm chân hắn. Nhớ... chạy ra khỏi đám sương đóng lối vào lại. ! Uy lực của đôi mắt này quá lớn, dùng nữa ắt hỏng mắt."
Cô cố nén đau đáp lại.
"Anh bị điên sao. Có ra thì cả hai cùng xông ra. Tôi sẽ dùng lên người lão đấy. Anh yên tâm, tôi còn có thể làm một lần nữa. !"
Lâm An thở dài.
"Không được đâu. Haiz. Nghe tôi. Tôi vào được ắt có cách ra được, chỉ cần chạy vào rừng bà lão kia nhất định sẽ cứu tôi..."
Cô nhướng mày.
"Chuyện này..."
Sau đấy Lâm An lại nói gì đó với cô, chỉ thấy hai mắt Bích Nguyệt sáng lên, đầu gật xuống lia lịa, hình như là đang bàn về phương án dự phòng.
Lão trưởng thôn không nghe thấy hai người nói gì, lại phớt lờ câu hỏi của lão khiến lão bực bội.
"Mẹ cha chúng mày điếc hả. !"
"Điếc cái con mẹ nhà lão. Câm cái mồm lại. !"
Lâm An mắng càng to hơn.
"Con chó già chết mẹ mày đi!"
Hét lên một tiếng lớn, anh trợn trừng mắt nhìn lão, nhân lúc mấy đứa thuộc hạ còn ngơ ngác, thân người cậu đã nhanh như cắt nhảy vọt lên trên, hai cánh tay được âm khí bao lấy ngắm ngay thẳng đầu lão béo đấm tới.
Sự việc quá bất ngờ khiến lão vẫn có chút bàng hoàng, nhưng trong ánh mắt có vẻ cũng rất khinh thường Lâm An. Đúng lúc lão đang định đỡ đòn thì ở phía trước, Bích Nguyệt từ lúc nào đã chạy cắt qua đám thuộc hạ lại gần cánh cửa sương mù, đôi mắt mèo quay sang nhìn thẳng vào mắt lão.
"Lũ ngu. Tao không bảo đánh là đứng im à. Bắt nó lại cho tao."
Lão ta giật mình, vội vàng nhắm mắt lại, miệng không quên chửi bới đám thuộc hạ, nhưng từng này cũng đã quá đủ để cho Bích Nguyệt chạy được tới lối ra.
Cùng lúc đó, nắm đấm của Lâm An cũng bất ngờ thu lại, cậu nhanh chóng đổi hướng, dùng chân đạp lên vai lão béo định nhảy ra sau chạy cùng cô.
Kế hoạch rất rõ ràng, và dường như đã đạt được thành công nhất định, nhưng ngay trong cái giây phút ấy, bàn chân phải của Lâm An đã bị lão béo nhanh tay nắm chặt lấy. Lão tức giật vụt cậu về phía trước, đập một phát thật mạnh xuống đất. Một đòn mạnh này khiến Lâm An máu tươi trong miệng trào ra, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như đảo lộn, đầu óc quay cuồng kịch liệt.
Lão béo tức giận, nhưng có lẽ sống lâu nên tinh ranh, lão không hề nhìn cô, mà chỉ cúi đầu xuống đất thấy chân cô đang đặt ngay lối vào thì vô cùng gấp gáp.
"Mày đứng lại đó. Nó mà chạy tao nhất định xé nó ra làm trăm mảnh."
Lâm An cố nén đau đớn hét lên.
"Chạy... chạy đi. Mặc kệ tôi. !"
Đôi mắt Bích Nguyệt đã ậng nước, cô không muốn bỏ đi như thế này, mình chưa thử hết sức thì làm sao biết được kết quả ra sao. Nghĩ vậy cô lấy trong túi ra viên ngọc Nhân Duyên đưa lên.
"Dừng lại nếu không tao bóp nát nó. !"
Lão béo quả nhiên bị viên ngọc thu hút nhìn tới, đúng lúc này Bích Nguyệt lại trừng mắt lần nữa nhìn trực diện vô người lão. Đôi mắt này rất đặc biệt, chỉ cần Bích Nguyệt có chủ ý nhìn vào thì người như lão sẽ lập tức bị khống chế. Nhưng năm giây trôi qua, lão béo kia chỉ hơi nhướng mày, sắc mặt tỏ ra rất đau đớn nhưng cơ thể vẫn không bị làm sao.
Lâm An biết cô chưa thể làm chủ được nó, anh vô vọng hét lên lần nữa.
"Bích Nguyệt... chạy đi. !"
Mặc kệ anh hét, Bích Nguyệt vẫn cố dùng hết sức, mắt của cô đã truyền đến cảm giác đau rát, từ hai khóe mắt có hai dòng máu chảy ra chảy nhòe cả khuôn mặt, tròng mắt căng ra như muốn nổ tung. Nhưng sự cố gắng của cô hẳn có tác dụng.
"Bộp. !"
Con mắt trái của lão béo đã không chịu được liền nổ tung, lão nhất thời đau đớn đưa tay ôm lấy mặt. Lâm An cũng tranh thủ cơ hội bò dậy, dùng tay đấm chết hai kẻ cản đường, nhanh chóng chạy lại chỗ cô.
Nhưng trong một giây tiếp theo, cả người cậu ấy bỗng khựng lại, đứng im bất động ngay trước mặt cô, khóe miệng cậu bỗng ực lên một cái, một ngụm máu đỏ tràn cả bờ môi đẹp đẽ, sắc mặt lại đã trắng dã như xác chết.
Bích Nguyệt run run, cô như không tin khỏi vào mắt mình, chầm chậm di chuyển xuống dưới.
Ở... ở phía dưới bụng anh, một bàn tay to béo đã từ lúc nào đã đấm xuyên qua, máu của anh không ngừng chảy xuống, nhưng Lâm An lại không hề kêu lên một tiếng đau đớn, mà dùng tay phải dữ chặt bàn tay đang xuyên qua bụng mình không cho lão có cơ hội rút ra. .
Bích Nguyệt trông thấy cảnh này, trong lòng một cỗ chua xót dâng trào, cô tự nhiên bật khóc nức nở, miệng gào lên tuyệt vọng.
"Lâm An... Không... Sao anh lại phải làm như vậy. !"
Lâm An cố nở nụ cười trên môi, bàn tay còn lại run rẩy đưa lên vuốt lên đôi má cô, giọng nói ngắt quãng vang lên.
"Chẳng phải cô... cô muốn... biết lý do... tại sao tôi lại thay... đổi phải... không. ? Là tôi thấy... thấy tôi... sẽ chết. Cũng. . Cũng... Bởi vì... bởi vì... tôi... tôi... tôi... thích cô. !"
Anh dùng hết chút sức lực còn lại, dùng tay hất văng cô bay vào trong màn sương mù, lấy thân mình chắn ngang không cho lão béo nhích lên nửa bước, trên khóe mắt đen đẹp đẽ, một giọt lệ đã đổ, miệng anh vẫn nở nụ cười cay đắng.
"Hãy... hãy cùng... anh... anh ấy sống... sống thật... thật hạnh phúc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận