Kết Hôn Âm Dương
Chương 29: Lâm An là tên khốn nạn
Lúc này, thân người Bích Nguyệt từ trong đám sương bị bắn ngược ra, rơi xuống sàn gỗ bên cạnh tảng đá lớn. Cùng lúc đó, bức tường đối diện cũng cũng rung lên, nhanh chóng đóng chặt lấy lối vào. Cô chẳng kịp phản ứng liền đứng bật dậy chạy lại, trong lòng đau đớn gào thét điên cuồng, cánh tay không ngừng cào lên vách tường đến nỗi chảy máu, hai hàng lệ từ lúc nào đã ướt nhòa cả khuôn mặt.
Trong lúc cô đang đau khổ dằn vặt thì giọng nói của Bạch phu nhân trầm thấp độc ác lại vang lên từ phía sau rỏ vẻ ngạc nhiên.
"Mày cũng ra được đây ư. ?"
Cô chợt nín khóc, cả người quay ngoắt trở lại, vừa trông thấy bà ta chờ sẵn ở đó cô liền trợn mắt, sát khí từ đó tỏa ra điên cuồng như thể muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Liên ra vậy.
"Bà... bà hại chết anh ấy. Bà phải đền mạng. Chết đi con khốn."
Mắt cô bỗng trợn trừng lên, từng tia máu hằn lại, cô dùng hết chút sức lực còn lại nhìn thẳng vào mắt bà ta. Nhưng ngoài việc máu từ khóe mắt vẫn chảy càng nhiều thì cơ bản là không hề có tác dụng, toàn bộ quang cảnh trước mắt cô bỗng như nhòe đi, hình ảnh đã không còn rõ ràng như trước.
Bạch Kiều Liên lại bất giác bước lại, nở nụ cười độc ác.
"Mày làm tao giật mình. Cứ tưởng có thứ gì hay ho chứ. Thế mà cũng đòi giết tao hay sao. ?"
Bây giờ cô biết hai mắt mình đã coi như hỏng , nhưng tâm tri bị sự phẫn nộ hoàn toàn xâm chiếm, chẳng hề đáp lại mà lập tức lao về phía Bạch Liên.
Nhưng mà bà ta cũng không phải dạng dễ đối phó, cô chưa kịp làm gì đã bị tát một cái đau điếng, cả người theo đó đổ gục xuống dưới sàn nhà.
Bạch Liên khinh thường bước lên, đưa một chân dẫm mạnhngang bụng Bích Nguyệt, miệng nhếch mỉm cười.
"Hôm nay..."
"Ầm."
Bỗng nhiên, một âm thanh lớn bất ngờ vang lên làm gián đoạn lời bà ta.
Cánh cửa chắn ngang lối vào đã bị đạp bung ra, tiếp theo là bóng người của Bạch bà bà xuất hiện, sắc mặt cực kỳ giận dữ. Bà ấy đứng im bất động tại chỗ, đau xót nhìn lấy cảnh tượng Bích Nguyệt mặt tràn đầy máu đang bị Bạch Liên dẫm lên.
Vừa thấy bà thì sắc mặt Bạch Liên đã tái xanh lại, bàn chân run rẩy cũng nhanh chóng đưa lên, tức khắc dời ra chỗ khác, miệng không ngừng lắp bắp giải thích.
"Mẹ... chuyện này không như mẹ nghĩ đâu. Là... là nó tấn công con trước. !"
Bạch bà không thèm nghe, gương mặt cực kì giận dữ, bà từng bước tiến lại, chẳng hề nói gì một tay vung lên đã túm lấy cổ Bạch Liên, giọng nói khàn khàn trầm đặc cất lên.
"Năm xưa Như Lan đã bị mày hãm hại đến chết, nay con dâu của nó mày cũng không tha, lại cho Gia Long nó cố ý vũ nhục, hôm nay vì nhà họ Bạch, tao phải thay mặt tổ tiên thanh lý môn hộ. !"
Nghe những lời sắc lạnh ấy, Bạch Kiều Liên hồn phách đã sợ hãi đến run rẩy, bà ta liên tục cầu xin.
"Tha con. Mẹ... con muốn cũng chỉ một lòng vì gia tộc. Mẹ nương tay."
Bạch bà bà không nói, những ngón tay già nua dần siết chặt lại, móng tay cũng cắm vào da cổ của Bạch Liên. Nhưng vào ngay bà sắp ra tay, thân người Bích Nguyệt bỗng cử động nhẹ, đôi mắt nhắm chặt không thể mở ra, cô yếu ớt mở miệng nói.
"Bà... bà đừng giết... con không muốn bà ta chết dễ dàng như vậy. Con muốn bà ta phải nếm trải mọi thứ đau khổ mà con phải qua!"
Vừa mới nói dứt câu thì cô cũng mệt mỏi quá độ lập tức mất đi ý thức, dần chìm vào hôn mê.
-
Sau khi ngất đi, cô mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ không có gì cả, chỉ có một màn sương mù mênh mông vô bờ bến.
Trong làn sương mù ấy cô đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Lâm An.
Không còn là Lâm An máu me be bét, bụng thủng một lỗ lớn như cô tưởng tượng, thay vào đó là là một Lâm An cợt nhả, vui tính mà cô biết.
Lâm An đứng trước mặt, vẫn là khuôn mặt đẹp trai như được đúc thành tượng, anh ta vuốt ve gương mặt của cô, khóe mắt ươn ướt, chậm rãi mở miệng nói.
"Là cô thích tôi nên mới mơ thấy tôi. Thật sự cũng không trách được cô, lúc tôi còn sống bao nhiêu hàng ngàn cô gái nguyện xếp thành hàng để được lên giường với tôi, đến khi chết đi lại có hàng ngàn ma nữ theo đuổi muốn chui vào trong quan tài ở cùng, nhưng mà bản thân lại từ chối tất cả bọn họ vì cô. Haiz. Thật sự là tôi đã làm khổ nhiều người quá rồi. !"
Bích Nguyệt nghe mấy lời này lại khiến cô lại cảm thấy vui vẻ, nhưng không hiểu sao cô lại không hề cười được, nước mắt cứ tuôn rơi lách tách, cô lắc đầu.
"Lâm An... tôi thật có lỗi với anh. Anh cứ yên nghỉ đi, tôi sẽ báo thù cho anh. ! Nhất định sẽ không để anh chết oan uổng như vậy. !"
Lâm An mỉm cười, sau đấy nói.
"Nói thật là tôi về đây để nhắc nhở cô cần thận với Trần Liên Hương và Bạch Kiều Liên, hai người này khi có cơ hội phải ra tay ngay lập tức không được chần chừ. !
Cô lắc đầu nói.
"Tôi muốn bà ta phải trả giá gấp trăm lần."
"Còn nữa Bích Nguyệt, mắt cô hiện tại đã gần như bị mù, bây giờ chỉ có một cách để chữa còn lại đều vô tác dụng. Cô nhớ, sau khi tỉnh lại gặp Gia Khánh, hãy uống viên minh châu ấy vào bụng. Sau đấy anh ta sẽ tự biết làm cách nào giúp cô. ! Nhưng hãy cẩn thận hai người tôi nói. ."
Lời nói của Lâm An vô cùng rời rạc, những lời cô nghe thấy như chìm vào màn sương mù, chỉ có thể hỏi cậu ấy.
"Lâm An. Tôi có thể gặp lại anh nữa không. !"
Vẻ mặt Lâm An đầy đau xót.
"Không kịp nữa rồi, Bích Nguyệt, tôi phải đi đầu thai rồi... Trước khi biến mất, tôi muốn hôn cô một cái được không. Xem như là kỷ niệm đi. !"
Nói tới đây, thân thể Lâm An đột nhiên trở nên trong suốt. Bích Nguyệt bỗng nhiên lo lắng, với tay muốn giữ cậu ấy lại, khuôn mặt đã ửng hồng một mảng, nghĩ tới linh hồn cậu ấy sắp tan biến, cô thở dài gật đầu, dù sao đây cũng là nguyện vọng cuối cùng của Lâm An, nếu không đáp ứng chỉ sợ cô sẽ dằn vặt với lương tâm.
Cô nghĩ vậy liền nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, ngẩng đầu mình lên, nhưng khi gương mặt đẹp trai đó vừa cúi xuống chưa kịp chạm vào môi cô thì lập tức dừng lại, bên tai cậu ấy không biết từ lúc nào đã bị một bàn tay gầy gò kéo lấy.
"Aaaa... Đau. Bà xuất hiện đúng cái lúc quan trọng này làm gì vậy. Đợi lát nữa không được hay sao. ?"
"Thằng nhóc này lại dám xuất hồn ra đây lừa gạt người ta. Nhanh trở về nhập xác, nếu không thật sự là ta cũng không cứu nổi đâu."
Tiếp theo là lời nói của bà lão thủ mộ trách móc vang lên làm Bích Nguyệt ngạc nhiên mở bừng mắt. Cô ú ớ không thành tiếng chỉ tay vào hai người này.
"Là... là sao đây. Lâm An..."
Anh ta bỗng gãi đầu, miệng cười đê tiện.
"À. Không có gì đâu, chúng ta đi thôi bà. !"
Bà lão trông mộ lắc đầu thở dài.
"Nó chưa có chết đâu. Con cứ yên tâm, nó đang được ta cứu. Chúng ta đi đây, sau này sẽ gặp lại. !"
Nói xong thì thân thể của hai người ấy mờ dần, rồi đột ngột tan biến trong làn sương mù. Bích Nguyệt hiểu ra mọi chuyện, bất giác vui mừng trong lòng, nhưng cô lại bỗng đỏ mặt, thẹn thùng đưa tay che hai má, con mất chán ghét nhìn về phía Lâm An, vừa nãy hắn còn định lừa cô hôn hắn. Cô bất giác mỉm cười hét lên.
"Lâm An. Tên khốn nạn. !"
"Có chuyện gì vậy. Cô tỉnh rồi sao. !"
Giọng nói của Gia Khánh đột ngột vang lên, lập tức kéo cô trở lại hiện thực.
"Vừa nãy chỉ là một giấc mơ..."
Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi trong lòng thầm than.
"Không phải anh ấy đã chết rồi sao. Mình chỉ đang nằm mơ, hay linh hồn của anh ấy thật sự quay về. Nhưng hình như... hình như Lâm An vẫn còn sống. !"
Sau đấy cô muốn mở mắt ra, nhưng lại phát hiện có một tấm vải đang bịt quanh hai mắt của mình, xung quanh cô bây giờ vẫn là một mảng bóng tối. Cô đưa tay sờ soạng xung quanh, bất chợt nắm lấy được một bàn tay lạnh buốt, tiếp theo là lời lo lắng của Gia Khánh cất lên.
"Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi. Haiz. Thật là làm tôi lo lắng."
Bích Nguyệt gấp gáp hỏi.
"Đây... Đây là đâu. Tôi hôn mê bao lâu rồi. !"
"Đã ba ngày rồi. Đây là phòng của chúng ta. Cô cứ nằm đây, để tôi đi lấy thuốc. !"
Gia Khánh định đứng dậy nhưng tay của Bích Nguyệt lại giữ anh lại, cô mò mẫm trong người đem ra viên minh châu rồi trực tiếp nuốt ngay vào bụng. Sau đấy bảo.
"Anh chữa mắt giúp tôi đi. !"
Gia Khánh ngạc nhiên.
"Thì tôi đang lấy thuốc cho cô uống đây. !"
Bích Nguyệt lắc đầu.
"Không phải cách đó, Lâm An bảo tôi uống viên minh châu này vào anh sẽ có cách."
Gia Khánh tỏ vẻ ngạc nhiên, thật sự không hiểu Bích Nguyệt đang nói cái gì.
"Cách gì. Tôi biết gì đâu."
Đúng lúc này, cô bỗng cảm thấy quái lạ, chẳng lẽ mình thật sự mê sảng, Lâm An đã chết rồi làm sao có thể về gặp cô chỉ cách chữa mắt được. Nhưng không để cô phải chờ lâu, cơ thể lúc này bỗng xuất hiện cảm giác lạ, cả người bắt đầu phát nhiệt, huyết dịch phảng phất đang sôi lên sùng sục.
Cái cảnh tượng thân mật của Gia Khánh với cô ở miếu hoang cách đây không lâu không ngừng xuất hiện trong đầu, tiếng hơi thở, tiếng rên rỉ dồn dập như đang vọng lại bên tai.
Gia Khánh đang nắm chặt tay cô cũng cảm giác điều gì đấy không đúng, anh đưa tay còn lại đặt lên trán cô lo lắng nói.
"Cô không sao chứ. Sao lại nóng vậy. !"
Nhưng anh không biết là, cái chạm nhẹ ấy dường như là chất xúc tác với cô, Bích Nguyệt nhất thời rùng mình, hô hấp dồn dập, tự bản thân cô biết, hình như... hình như viên minh châu này là một loại xuân dược. ! Cô căm thù khóc không thành tiếng kêu lên.
"Lâm An. Tên khốn nạn... !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận