Kết Hôn Âm Dương

Chương 32

Đợi bà đi xong Nguyệt mới kéo vú vào nhà, rồi bảo.
"Vú ở lại đây cẩn thận nhé. Lát con phải đi rồi, có gì con sẽ bí mật đến thăm vú."
Vú gật đầu, nhìn qua Gia Khánh đang bất tỉnh, sau đấy nói nhỏ với cô.
"Cô Nguyệt, ba ngày nay tôi lo cho cô lắm mà không đến được. Cô có sao không, còn cậu Gia Khánh bị làm sao vậy. ?"
Nguyệt cười đáp.
"Không sao đâu vú. Anh ấy cũng chỉ bất tỉnh một chút thôi. À mà bên phía cái cô Liên Hương ấy sao rồi, vú có thấy cô ta kì lạ chỗ nào không. ?"
Nghe vậy sắc mặt vú hơi đổi, kéo cô sang một góc mà nói nhỏ.
"Ba ngày nay cô ta hay đi ra ngoài lắm. Vú có mạo hiểm đi theo một lần thì phát hiện ra cô ta gặp mặt ba người, trong đó có một lão già. !"
Đôi mày Bích Nguyệt khẽ cau lên.
"Ba người... có khi nào là người của Trần tộc hay không. ?"
Vú đáp.
"Vú không chắc lắm. Nhưng mà cô nên cẩn thận thì hơn. Thôi không còn việc gì thì vú đi đây kẻo cô ta nghi ngờ, có gì vú sẽ tìm cách gặp cô."
Nói xong vú cũng quay người đi mất.
Một lúc sau.
Bạch bà bà dẫn theo bốn người hầu đi đến rồi cùng Bích Nguyệt và Gia Khánh đến nghĩa trang của Bạch gia, tạm thời cai quản nơi này.
-
Sau khi đến thôn Nghĩa Trang không lâu.
Gia Khánh bất tỉnh sau một thời gian ngắn cũng tỉnh lại nhưng đã ngay lập tức định đi tìm Bạch Kiều Liên tìm giết. Nhưng may là Bích Nguyệt và Bạch bà cùng mẹ anh thay nhau khuyên nhủ mãi, anh cũng tạm thời gác lại chuyện báo thù mà lo xử lý mấy chuyện trước mắt.
Trong thời gian này, bọn họ cũng đã thử tiến vào khu nghĩa trang bên sau, nhưng vừa đặt chân tới nơi đã bị bà lão trông nom mộ cản lại dưới núi không cho vào, họ cũng đành hết cách mà buồn bực trở ra, nhưng qua lời bà ấy chí ít ai nấy đều yên tâm vì Lâm An còn sống.
Nơi đây bây giờ cũng coi như là tương đối an toàn, mẹ của Gia Khánh được Bạch bà thả ra, được phép đi lại trong khuôn viên thủ phủ, bởi nếu có gì nguy cấp họ sẽ mở cửa nghĩa trang cho bà ấy vào mà không sợ bị ai phát giác, cũng tránh bị lộ chuyện ra ngoài.
Còn chuyện nội bộ tại đây, sau một ngày bàn bạc, Bích Nguyệt cũng đã thống nhất xong với hai người.
Những kẻ hạ nhân cũ của lão béo kia thì được Bạch bà đem đi giao cho mấy trưởng thôn còn lại xử lý. Do trong phủ cũng không còn ai, lại không có người trị an nên Gia Khánh đã gọi Bạch Thứ, người mà đã giao bức thư của Bà Mỡ cho hai người lúc mới trở về Bạch gia, bảo anh đem theo một tốp người đến đây đảm bảo an ninh. Còn người hầu làm việc trong phủ thì Bích Nguyệt tự thân lựa chọn một số con người ngay tại trong thôn.
Chỉ ngoài dự kiến của bọn họ là Liên Hương cũng khăn gói đến đây cùng với bà Vú. Dù sao cô ta cũng là vợ trên danh nghĩa của Gia Khánh nên anh cũng không có cớ đuổi. Chỉ sắp xếp cho cô ta một căn phòng nhỏ ở phía mép phủ mà thôi.
Bích Nguyệt cũng bãi bỏ thuế máu mỗi tuần một lần do lão béo áp lệ dân chúng, cô còn đem tặng mỗi người năm lượng bạc làm vốn, cho người đem dân làng đi ra khai khẩn bãi cỏ lau bát ngát trước thôn, dần cải tạo thành đồng lúa đề có lương thực dự trữ lâu dài.
Còn Gia Khánh và Bạch bà bà thì đi đến ba làng còn lại, khuyến khích từng thương nhân cho người qua đây mở thêm chi nhánh buôn bán mà không tính thuế tiền. .
Bởi vậy chỉ một thời gian ngắn, nơi này hoàn toàn như được lột xác, không còn hoang vu trống trải tiêu điều như ngày xưa, mà dần trở nên nhộn nhịp có sức sống hơn. Bởi vậy những người ở đây bắt đầu trở nên sùng bái cô, bọn họ cùng nhau đã thống nhất đã gọi cô là Thánh Mẫu, bởi trong lòng họ bây giờ đã coi Bích Nguyệt như thần thánh, cha mẹ thứ hai của họ.
Khoảng gần một tuần trôi qua, mọi thứ đã cũng được ổn định trở lại, cả một nghĩa trang bây giờ đã trở thành một chỗ buôn bán sầm uất. Thôn Nghĩa Trang cũng được đổi tên thành thôn An Lạc mà Gia Khánh được giữ chức trưởng thôn.
Hiện tại, nơi này có thể coi là một thế lực không nhỏ, là nơi quyền kiểm soát thuộc về hai người, được vợ chồng Bạch bà bà chống lưng. Nên khắp nơi ai ai cũng muốn lấy lòng mà ồ ạt đổ xô về tự do ra vào. Nhưng chỉ có một điều cấm kị duy nhất là khu vực quanh phủ không ai được phép lại gần, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi đây.
-
Ngày thứ mười khi hai người tiếp quản nơi đây.
Từ phía ngoài cổng thôn, có hai người mặc áo đen trùm đầu đi tới, hình như là một ông già và một đứa trẻ con.
Ông lão nhìn lên tấm biển treo phía trên, sắc mặt hơi nhăn lên, quay sang bảo.
"Thôn An Lạc. Ta đi nhầm nơi hay sao. Mẹ nó chứ, Tiểu Hoa mày đi trước dò đường để tao đi về Bạch gia một chuyến xem sao. !"
Đứa bé đưa cánh tay nhỏ nhắn của mình lên vứt ngay cái áo rộng thùng thình xuống đất, ngoác cái miệng lên mà cười.
"Lão già. Ông tưởng ta ngu hay sao, hừ. Trong đấy có bà già chết tiệt kia ông sợ nên muốn nhử ta chứ gì. Ta đâu có ngu, bà ta không thấy ông kiểu gì cũng cốc đầu ta mà coi. !"
Ông ấy nghe vậy mặt đã đỏ lên, ho khan vài tiếng.
"Tao mà lại sợ vợ sao. Hừ. Chỉ là tao thấy cái thôn này là lạ thôi. !"
Tiểu Hoa chợt liếc mắt nhìn lên, đưa tay ngoáy lấy cái tai, miệng mỉm cười quái dị.
"Vậy sao. Lão không sợ bà ấy. Ta nghe không có rõ a. !"
Ông lão lại ho khan, hẵng giọng nói một cách cực kì dõng dạc.
"Tao không có sợ vợ. Mày nghe rõ chưa."
Ông ấy vừa nói dứt câu thì đã lập tức nhận ra có gì đó không đúng, chỉ cảm thấy bây giờ trời u ám đến đáng sợ, có một luồng sát khí vô hình đang bủa vây lấy lão làm lão thấy ớn lạnh tâm can.
Ngay lúc này, Tiểu Hoa bỗng cười hì hì, sau đấy ba chân bốn cẳng chạy vào trong thôn, vừa chạy vừa không khỏi ngoái đầu, tiếng nói non nớt độc ác vọng lại.
"Bạch lão gia. Ở lại tiếp phu nhân lão vui vẻ a, ta đi tìm chị Bích Nguyệt đây. Ha ha. Đáng đời nhà lão đã hành hạ tiểu cô nương xinh đẹp đây cả nửa tháng trời. Giờ thì trả giá đi. Hi hi."
Đúng lúc nó vừa dứt lời, Bạch lão vốn đang ngây ngốc như ngỗng, bỗng cảm thấy phía sau lưng mình truyền đến cảm giác lạnh lẽo, lão nghiêng cổ lại một chút thì đã thấy một bàn tay đang đánh tới với tốc độ cực nhanh.
"Bốp. !"
Một âm thanh giòn dã vang lên, cả thân người Bạch lão bỗng nghiêng ngả rồi đổ ầm xuống đất, quả tát ấy rất mạnh, khiến cho đầu lão quay cuồng trời đất, miệng méo mó trông thật thảm thương, ánh mắt giận dữ nhìn lấy thân người Tiểu Hoa đã mất hút trong đám người mà không quên hét lên.
"Mẹ cha mày Tiểu Hoa, dám gài ông. Chết tiệt... !"
Bạch lão vừa mới dứt lời thì bóng người kia đã đứng trước mặt lão, khuôn mặt Bạch bà hiện ra, khuôn mặt mỉm cười khó hiểu.
"Lão già khốn nạn, chưa gặp đã muốn trốn rồi. Từ hôm nay đừng mong rời khỏi ta nửa bước. Đi. !''
Nói xong bà liền túm lấy cổ áo Bạch lão kéo trượt trên đất lôi vào trong thôn An Lạc.
Bạch lão trong lòng uất ức, thầm than.
"Cuối cùng cũng không trốn nổi. Nàng ấy tính tình vẫn như xưa, vẫn nhẫn tâm với chồng như vậy... thật là khổ chết ta rồi... !"
-
Ở trong phủ, Bích Nguyệt ngồi dưới tán cây đang chăm chỉ kiểm tra sổ sách thì có người hầu sắc mặt sợ hãi chạy vào cấp báo.
"Tiểu thư, ngoài kia có con bé làm loạn... nó nó đánh vào tận đây rồi. Cứ một mực nhận là em gái của tiểu thư!"
Bích Nguyệt nghe thế chợt dừng bút, trong lòng cũng đoán ra được là ai, cô chỉ khoát nhẹ tay mỉm cười bảo.
"Cứ để nó vào. Đừng có cản không lại bị nó đánh cho thương tích bây giờ. Mấy ngày hôm nay ở đây thật là nhàm chán, cuối cùng nó cũng đã trở về rồi. !"
Người hầu kia chưa kịp chạy ra báo tin thì bên ngoài đã truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, ở từ phía lối vào, thân hình Tiểu Hoa đã xuất hiện, vừa thấy Bích Nguyệt cô bé đã nhảy chồm lại, hai tay ôm lấy cổ cô bật khóc nức nở.
"Hu hu. Chị ơi em nhớ chị quá. !"
Bích Nguyệt mỉm cười vuốt lấy tóc cô bé, ân cần nói.
"Thôi đừng khóc nữa, lát chị bảo nhà bếp làm cho em mấy món ngon. !"
Tiểu Hoa nghe đến thức ăn thì nhảy xuống khỏi người Bích Nguyệt, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, đưa tay gõ nhẹ đầu suy nghĩ một lúc rồi bảo.
"Em muốn hai mươi con gà nướng, một con dê quay và vài chum rượu."
Bích Nguyệt trợn mắt.
"Gì nhiều thế. !"
Tiểu Hoa bĩu môi.
"Đi cùng lão ta em chẳng được ăn gì. Lão nghèo kiết xác. !"
Lúc này Bích Nguyệt mới nhớ ra, liền hỏi.
"Thế Bạch lão đâu. ?"
Cô vừa nói xong câu thì cả người Bạch lão đã bị ném ầm một cái xuống mảnh sân nhỏ trước sự ngỡ ngàng của Bích Nguyệt, tiếp theo sau, Bạch bà thoan thoải tiến vào, cất giọng lãnh lẽo nói.
"Lão già. Mau kể hết hai mươi năm qua lão đi đâu, làm gì, tại sao mới về một chút đã vội đi ngay. Hôm nay không trả lời rõ ràng thì xác định gãy vài cái xương đi. !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận