Kết Hôn Âm Dương
Chương 33
Tiểu Hoa khoan khoái cười ha hả, còn Bích Nguyệt thì đã nhanh chóng đi lại đỡ lấy lão Bạch đứng dậy, kéo ông lại bộ bàn ghế đặt dưới bóng râm nơi cô ngồi tính toán sổ sách. Cô còn nhìn một bên má của lão còn in hằn một bàn tay khiến nó sưng tấy lên, nhìn bộ dạng như vậy làm Bích Nguyệt suýt nữa không khỏi bật cười. Cô không ngờ là lão Bạch trước giờ cô gặp uy vũ khác thường nay gặp vợ lại bị hành đến thê thảm như vậy.
Cô mỉm cười xoa dịu Bạch bà.
"Bà bớt giận, ông ấy mới về có gì từ từ rồi nói."
Tiểu Hoa liếc mắt bĩu môi.
"Lão có làm gì đâu mà mệt. Cái gì cũng sai em đi làm, còn lão ngồi chơi xơi nước không à. !''
Lão Bạch nghe thấy liền lườm cô bé một cái nhưng cũng chẳng dám nói gì. Lúc này, Bạch bà mới cất tiếng bảo.
"Ông nói đi. Gần hai mươi năm qua ông đi đâu mà không về. ? Có phải là có con hồ ly nào hớp hồn ông rồi đúng không. ? ''
Nghe thế Bạch lão bỗng ngây ngốc lại, gương mặt vô tội liên tục lắc đầu.
"Bà điên hay sao mà ghen. Già cả như này rồi... tôi là tôi lâu giờ ở nhân gian để bảo vệ cho cháu dâu chúng ta đấy. Bà tưởng tự nhiên nó yên bình mà đến đây hả."
Bích Nguyệt lấy làm ngạc nhiên.
"Ông nói vậy là sao. ?"
Lão Bạch lại đáp.
"Con sinh mười lăm tháng bảy vào lúc quỷ môn quan mở cửa, lại mang mệnh cách bát tự thuần âm nên suốt đời đều bị ma quỷ bám đuôi. Ở nhân gian toàn bộ âm hồn lại đều không chịu sự kiểm soát, kiểu gì cũng có đứa muốn bắt con đi, suốt mười tám năm qua nếu không có lão già này thì con đã chầu diêm vương mấy lần rồi. Ta làm việc tốt vì cái nhà này mà lại chả ai hiểu cho... !"
Bạch bà nhướng mày, cảm giác lão ta nói cũng không sai, nhưng Tiểu Hoa lại ngoáy mũi, muốn đổ thêm dầu vào lửa.
"Miệng lưỡi ông ta quả đúng không tin được. Mấy hôm trước lão còn ghẹo mấy con ả xinh lắm. !"
Bạch bà nghe thế vừa nguôi giận một chút thì lại hùng hùng hổ hổ tiến lại, làm lão Bạch bây giờ bất giác run rẩy cả người. Bích Nguyệt cảm giác không nên tiếp tục chủ đề này liền ngay nói sang chuyện khác.
"Bà ơi. Hai hôm nay bà thấy Gia Khánh đi đâu không. ?"
Nghe đến đây sắc mặt Bạch bà bỗng ngưng đọng lại, chưa kịp nói gì thì ngay lúc này, ở phía ngoài phủ, người hầu lúc nãy bỗng hớt hải chạy đến, mồ hôi đã vã ướt trán, vừa thấy Bích Nguyệt đã vội khom người, thở hổn hển nói lắp bắp không nên lời.
"Tiểu... Tiểu thư... ở ngoài đồng... Có có..."
Bạch bà đang bực mình liền quát khẽ.
"Nói nhanh đi. !"
Người kia hít một hơi dài rồi đáp.
"Ở ngoài đồng, trước thôn, phát hiện ra xác chết của Bạch... Bạch phu nhân."
"Cái gì. !"
Cả bốn người nhất thời đồng thanh kêu lên.
Bạch bà theo bản năng liền nói.
"Không hay rồi. Gia Khánh... mau mau đi tìm nó."
"Nhưng biết anh ấy đi đâu. Hai ngày nay con không thấy anh ấy về phủ. !"
Bích Nguyệt lo lắng trong lòng, lúc này Bạch lão đứng dậy nói nhỏ.
"Bà với Tiểu Hoa đi tìm nó đi. Để tôi với Bích Nguyệt ra xem thế nào, lỡ như ai đó nhìn nhầm thì sao, ở đây không ai dám làm hại cô ta đâu. Làm sao có chuyện nói chết là chết như vậy được. ."
Nói xong ông liền dẫn Bích Nguyệt rời đi, còn Bạch bà cùng Tiểu Hoa cũng lùng sục khắp nơi đi tìm Gia Khánh.
-
Sau một lúc, hai người đã bước ra khỏi cổng thôn, đi thêm một đoạn nữa trên cánh đồng cỏ mênh mông thì đã thấy một đám người tụ tập trước mặt.
Dường như mọi người đang vây quanh xem xét thứ gì đó, đường đi lên phía trước bị chặn lại chật kín. Khắp nơi là gần trăm người mang mặt nạ dàn thành một vòng tròn lớn, còn bên ngoài phải đến hàng ngàn người vây quanh mà xem sự việc bên trong.
Bích Nguyệt vừa tới nơi thì bọn họ đều nhận ra cô, mà tự động dạt sang hai bên giữ cho cô một lối đi vào.
"Tiểu thư. !"
Một giọng nói quen thuộc cất lên trong đám đông phía trước, cô ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Thừa, đang cố gắng lách qua đoàn người, chạy về phía bọn họ.
Sắc mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy, tỏ ra vô cùng nghiêm trọng.
"Tiểu thư... Bạch... Bạch phu nhân... chết rồi. !"
Đôi mày Bích Nguyền khẽ nhăn lên, theo bước chân Bạch Thừa dẫn đường tiến lên phía trước, xuyên qua đoàn người, bọn họ nhìn thấy một vũng máu trên mặt đất bằng phẳng.
Bên trên vũng máu ấy là một người phụ nữ, cô ta mặc bộ váy liên thân màu trắng khắp nơi đều vương lại vết máu ẩm ướt, khuôn mặt xinh đẹp miễn cưỡng vẫn có thể nhận ra là ai.
Sắc mặt cô bỗng tái nhợt đi.
Bây giờ thì đã không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là Bạch Kiều Liên đã chết. !
Không thể không nói, trông bà ta chết rất thảm.
Toàn bộ xương cốt đều bị đứt gãy, thi thể nằm mềm oặt trên mặt đất, cái đầu bị bẻ ngược ra sau cổ, có một con mắt còn rơi ra ngoài, bụng đã bị xuyên thủng một lỗ khiến lo dạ dày ruột gan đã đùn ra.
Bạch Thừa lúc này lên tiếng bảo.
"Bạch phu nhân có lẽ mới chết đêm qua, người ra tay rất quyết đoán, tàn độc như có thâm thù sâu nặng vậy. !"
Bích Nguyệt không nói, trong đầu đã nghĩ đến Gia Khánh, vừa hay anh ấy cũng đi khỏi thôn hai ngày nay, chuyện này có thể do Gia Khánh làm ra.
Lúc này Bạch lão mới lên tiếng.
"Cậu đã báo tin này đi chưa."
Bạch Thừa gật đầu.
"Nhiều người như vậy con không báo đi thì tin cũng đã về đến ba thôn còn lại và nội phủ rồi. Chỉ sợ sắp tới sẽ có người đến đây nhanh thôi."
Bạch lão gật đầu thở dài.
"Thu dọn hiện trường đi rồi đem nó về phủ. Dù sao nó cũng là người quan trọng của Bạch gia, không nên để nhiều người xem thế này. !"
Anh ta gật đầu, vừa định sai người dọn xác thì từ phía xa một tiếng thét như hổ gầm vang lên chấn động cả màng nhĩ.
"Dừng lại cho ta. Để yên đấy. !"
Bọn họ nhướng mày nhìn theo, đó là Bạch Gia Tường là con trai của Bạch lão, phía sau ông ta là Gia Long cùng hàng chục người nữa chạy đến. Vừa thấy xác vợ nằm phơi giữa đồng sắc mặt ông ta đã tái nhợt đi, trong mắt hằn lên từng tia giận dữ. Nhưng dù sao ông ấy cũng là người cai quản của Bạch gia, nên cũng không có biểu hiện gì quá đáng, khuôn mặt vẫn âm trầm cực kì đáng sợ. Chỉ có mỗi Gia Long quỳ dưới đất kêu khóc thảm thiết mà thôi.
"Cha. !"
Bích Nguyệt làm lễ kêu khẽ thì Gia Tường đã quát lạnh.
"Không dám. !''
Cô trong lòng thấy khó chịu, nhưng cũng không dám biểu hiện ra mặt, chỉ thấy ánh mắt ông ta đang nhìn mình thù ghét, như có thể vồ tới xé xác cô ra từ lúc nào.
Lão Bạch đương nhiên là cũng nhìn ra, ông nhắc nhở một tiếng rồi nói.
"Tạm thời cứ nghe theo lời cha. Đưa nó về trước đi, tối nay cả gia tộc sẽ họp. !"
Bạch Gia Tường lắc đầu nói.
"Không được. Cha bây giờ không có quyền điều hành ở đây. Con muốn hôm nay kẻ giết nàng ấy phải trả giá."
Ông ta vừa nói vừa cố ý nhìn về Bích Nguyệt như đinh ninh là cô làm, sau đấy lại sắc lạnh bảo Gia Long.
"Xem trên thi thể mẹ con còn để lại giấu vết gì không. !"
Lão Bạch thở dài lắc đầu, lúc này Gia Long bỗng ngừng la hét, trong tay hắn bất ngờ cầm lên một con ngựa gỗ đã dính đầy máu, ánh mắt dữ dằn chỉ thẳng tay vào Bích Nguyệt thét lên.
"Cái này của nó. Cha... nó... là nó giết mẹ con. !"
Cô giật mình đưa tay sờ soạng trong người, chẳng hiểu cớ ra làm sao mà nó lại ở trong tay Gia Long như vậy được. Bạch lão thấy vậy cũng ngầm hiểu ra, đưa tay hích vai cô một cái rồi bảo.
"Gia Long, con không nói thế được. Tại sao con dám khẳng định con ngựa gỗ này là của nó. ? Bạch gia công minh rõ ràng, không được nói bừa."
Gia Long trừng mắt đáp.
"Ông lại tin một đứa người ngoài hơn cháu mình sao. Đây là mẹ con, là con dâu của ông đấy. !"
Lão Bạch vẫn giữ nguyên thái độ, lạnh lùng đáp.
"Ta không phải là người không biết phân biệt đúng sai. Không có bằng chứng thì không nên kết luận như vậy. Bích Nguyệt, về phủ. !"
Nói xong ông quay người toan đem theo Bích Nguyệt rời đi thì đột nhiên Gia Tường đã tiếp bước cản lại.
"Cha có thể đi nhưng nó phải ở lại. Người đâu, đem nhân chứng ra đây. !"
"Nhân chứng. ?"
Lão Bạch thốt lên ngạc nhiên, nhưng ngay lúc đấy, ở phía sau đoàn người, bất ngờ là bà vú lại đi ra, đầu cúi gầm xuống đất, trên tay còn cầm theo một bộ quần áo đã ướt đẫm bởi máu. Thấy vậy cô hơi bất ngờ kinh ngạc trong lòng.
"Vú... sao vú lại ở đây. ?"
Nghe cô nói bà vú lại bật khóc, bàn tay run run đưa lên chỉ vào cô, sau đấy ngẩng đầu nói với Bạch Gia Tường.
"Bạch lão gia... là là cô ta ra tay. !"
Bích Nguyệt bỗng đứng người, cô không tin những lời này là do bà vú đã nuôi nấng mình từ nhỏ lại nói ra. Cô liên tục lắc đầu.
"Tại sao. Tại sao lại ậy. Vú... chuyện này là sao. ?"
"Vú."
Tất cả mọi người ở đây đều thốt lên kinh ngạc, cô còn chưa kịp giải thích gì thì bà vú lại khóc lóc. .
"Đúng vậy. Tôi là vú của cô ấy. Nhưng thấy cô ấy đã biến chất, không ngờ lại tự tay sát hại mẹ chồng như vậy khiến tôi không chịu được mới đứng ra tố giác. Con ngựa gỗ ấy, nó là thứ đồ của em trai cô ấy đưa cho lúc cậu Gia Khánh đến rước dâu. Còn đây... đây là bộ đồ mà cô ấy khi sát hại Bạch phu nhân, trên đấy còn vương máu của người. !"
"Vú... bà... bà bị điên rồi. Không... không phải. Bà không phải là vú của tôi. !"
Bích Nguyệt thét lên giận giữ, những người đứng xem quanh đấy cũng bắt đầu bàn tán, hầu như toàn là người bênh vực cô mà thôi. Nhưng Gia Long hắn đâu có bỏ qua cơ hội này, hắn liền đứng dậy, trong mắt hiện lên một tia độc ác.
"Mọi người đã nghe rõ rồi chứ. Nhân chứng vật chứng đủ cả, ở Bạch gia chúng ta giết người là phải đền mạng. Ai cũng không được thoát. !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận