Kết Hôn Âm Dương

Chương 35

Hình như nãy giờ Bạch Kiều Liên chưa phát hiện ra cô ở đó, vừa nghe giọng cô thốt lên thì cổ của bà ta bỗng chuyển động, hai mắt thiếu mất một tròng đang chậm chậm nhìn về phía cô.
Bích Nguyệt chưa hề chuẩn bị tâm lý, cứ như thế mà chạm mặt với bà ta. Bốn mắt cứ vậy nhìn nhau, cô cảm thấy máu trên người mình đều đông hết lại.
Thôi xong rồi. !
Cô còn chưa kịp dời mắt của mình sang chỗ khác thì Bạch Kiều Liên đã bất thình lình nhảy khỏi chỗ đó, lao về phía cô.
Bà ta nhanh tới mức Bích Nguyệt vừa chỉ vừa mới chuẩn bị bỏ chạy thì đã bị bà ta đè ngay vào vách tường.
Khuôn mặt gớm ghiếc ghé sát vào cô, hốc mắt trống rỗng chảy máu không ngừng, mặt tràn ngập vẻ điên cuồng phấn khích.
"Bích Nguyệt, mày nhìn thấy tao đúng không? Vậy nên tao vẫn chưa chết đúng không?"
Bà ta kích động liên tục gặng hỏi cô. Khiến cô sợ tới mất hồn mất vía, tới mức chẳng quan tâm được gì hơn mà quát thẳng vào mặt bà ta.
"Bà chết rồi. Không phải tôi giết bà thì bà đến tìm tôi làm gì vậy. Làm ơn đi báo thù kẻ khác đi chứ. !"
Nghe vây, khuôn mặt Bạch Liên bỗng lập tức thay đổi từ phấn khích sang tức giận.
"Nói dối. ! Mày là đồ dối trá. ! Làm sao tao có thể chết được. ! Chính mày đã giết tao đúng không. Tao phải giết mày. Con khốn."
Bà ta gầm thét, há mồm muốn cắn vào cổ cô.
Bích Nguyệt hoảng sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch, muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại phát hiện cơ thể nặng như cả tấn, không hề nhúc nhích chút nào.
"Bà bị điên hay sao. Tôi không giết bà."
Bà ta chẳng hề nghe cô giải thích liền há cái miệng đầy máu của mình ra toan cắn vào cổ cô. Ngay lúc này, một làn gió lạnh chợt thổi tới. Kèm theo đó là tiếng hừ sắc lạnh.
Trong bóng đêm ấy, dường như là có một bàn tay vô hình đã bắt lấy Bạch Kiều Liên, kéo bà ta tách khỏi người Bích Nguyệt, rồi vung mạnh đập thân thể bà ta xuống mặt đất.
Bích Nguyệt sợ hãi ngẩng đầu, nhìn thấy trong cái bóng tối mập mờ ấy, có một bóng dáng cao lớn đã đứng ngay trước mặt.
Tà áo màu đen bị gió thổi bay bay, ôm quanh thân hình xuất chúng của hắn, người này tóc dài màu trắng như tuyết, mang theo hơi thở của bậc đế vương, khiến cho người ta vô tình sinh lòng kính sợ.
Anh ta quay lưng đứng trước mặt cô nên không thể nào trông rõ mặt, nhưng cô lại thấy người này rất quen, chẳng hiểu sao lại không thể nhận ra là ai.
"Chết rồi còn dám đi đến đây làm loạn. Mau trở về mộ tổ đi. !"
Anh ta lạnh lùng thốt ra vài chữ khiến Bích Nguyệt đột nhiên cứng đờ lại, bởi vì cái âm thanh này rất quen.
Nó... nó là giọng nói của Lâm An. !
Nhưng tại sao anh ta lại thay đổi đến vậy, tóc Lâm An màu đen cơ mà, sao giờ lại như thế này, hơn nữa cái sự bá đạo từ anh ta tỏa ra rất mạnh mẽ, không hề giống Lâm An cô từng biết.
Cô chưa kịp nói đã thấy Lâm An vung ống tay áo lên, Bạch Kiều Liên bỗng nhiên hét lên thảm thiết bất giác bị quật ra phía sau.
Sắc mặt Bích Nguyệt thay đổi, vội vàng chạy tới giữ chặt tay áo của Lâm An.
"Anh... anh có phải là Lâm An không. ?"
"Đương nhiên là tôi."
Lâm An bất giác quay mặt lại, ngoại hình vẫn như ngày xưa anh tuấn khác thường, duy chỉ có bộ tóc đen nay đã bạc trắng, hai con ngươi cũng đổi thành màu đỏ y như Gia Khánh, khí chất cũng biến đổi theo trông âm u đến đáng sợ.
Bích Nguyệt hoảng sợ trong lòng, không kìm được thốt lên.
"Sao... sao anh lại biến thành bộ dạng này. ?"
Lâm An liếc nhìn cô một chút rồi bảo.
"Sau này gặp lại tôi sẽ nói rõ hơn. Thời gian có hạn, bây giờ tôi phải đem linh hồn bà ta về nghĩa trang."
"Linh hồn. Suýt nữa dọa chết tôi rồi, làm tôi cứ tưởng bà ta còn sống cơ chứ. Nghĩa trang. ? Khoan đã, nghĩa trang ở cách đây rất xa mà. ?"
Lâm An gật đầu, sắc mặt vẫn không đổi.
"Ở trong đấy có một cánh cửa bí mật dẫn tới đây. Linh hồn có thể qua lại được cánh cổng này, bây giờ tôi cũng đang trong dạng linh hồn, thể xác vẫn ở trong đó, nhưng thời gian xuất hồn không được lâu, nếu không về kịp thì vĩnh viễn không thể quay lại. !"
Chợt anh ta dừng lại một chút rồi nói.
"Mà sao cô lại bị giam ở đây. ?"
Bích Nguyệt lắc đầu.
"Bọn họ nghi ngờ tôi giết bà ta. Nhưng sự thật lại không phải như vậy. !"
Đột nhiên ngay lúc này, thân thể Lâm An bỗng mờ đi, ở trên vách động lại xuất hiện một cái hố đen, có thể nhìn thấy bên trong là sương mù đặc quánh.
Anh ta phất tay lên, Bạch phu nhân cuối cùng cũng ngừng giãy giụa, không dám đứng lại thêm một giây nào nữa, mà lập tức lao vào cái hố đen đó. Khi bà ta đã đi xong, Lâm An mới dặn dò.
"Lần này may mắn tôi đến kịp có thể cứu cô, nhưng tôi ba ngày mới xuất hồn được một lần, có nghĩa là ba ngày tiếp theo cô sẽ luôn đặt nặng trong tình trạng nguy hiểm. Với lại linh hồn của bà ta vẫn chưa được đưa vào bên trong Bạch Gia Chi Mộ để an táng, còn vất vưởng bên ngoài rừng nên có thể tự do đi lại tới đây. Rất có thể Bạch Kiều Liên sẽ quay lại lần nữa, cả hồn ma đám người lão béo ấy cũng vậy. Cô nên cẩn thận một chút, nếu bọn chúng có đến thì hãy chui vào quan tài kia nằm. !"
Bích Nguyệt nhướng mày đáp lại.
"Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi vẫn muốn biết là ai giết bà ta. Anh có thể giúp tôi không. !"
Lâm An lắc nhẹ đầu.
"E là bây giờ thì không thể. Nhưng một khi linh hồn Bạch Kiều Liên được gọi vào an táng bên trong cổ mộ thì tôi sẽ tìm cách. !"
Sau đấy anh bất giác nhìn xuống dưới bụng của Bích Nguyệt, sắc mặt có chút buồn bã.
"Chúc mừng cô. Cô nhớ bảo vệ bản thân thật tốt, cũng đừng sử dụng lại con mắt ấy nếu không cần thiết, còn sẽ không ai chữa được nữa đâu. Thôi đến lúc rồi, tôi đi đây. Hẹn gặp lại. !"
Nói xong, Lâm An cũng không có nán lại lập tức nhảy vọt lên cái hố kia biến mất. Mọi thứ xung quanh lần nữa lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có, chỉ còn Bích Nguyệt và vài chục cái xác khô trong phòng giam mà thôi.
Giờ chắc Bạch Kiều Liên cũng đã nhận ra mình đã chết, nhưng cô biết bà ta sẽ nhất định quay trở lại một lần nữa để trả thù cô.
Cô thở dài một hơi, lưng dựa vào bờ tường, thân thể do suy nghĩ quá độ nay đã mệt mỏi, rồi dần dần thiếp đi lúc nào không hay.
-
Trong căn hầm giam.
Tiếng bước chân vang lên từ những bậc thang nơi lối vào truyền đến làm Bích Nguyệt giật mình tỉnh giấc. Cô đứng dậy lùi ra phía sau, cảnh giác cất giọng.
"Ai đấy. !"
Ở phía đó, thân người Gia Khánh dần dần bước ra, trên tay anh bê một bát máu, và một tấm nệm đã được gấp gọn cùng chăn gối. Vừa thấy cô mệt mỏi suy sụp trong phòng giam, gương mặt anh bỗng nhăn lại tỏ ra hơi đau lòng, anh tiến đến bên cô, miệng lo lắng bảo.
" Em không sao chứ. !"
Bích Nguyệt thấy bóng dáng anh thì trong lòng đã nhẹ nhõm đi nhiều, nhưng cô không trả lời vội mà hỏi.
"Anh giết bà ta sao. Em đã bảo là đừng có manh động cơ mà. !"
Gia Khánh hơi nhướng mày đáp lại.
"Không. Ta không giết bà ấy. Chuyện này ông nội đã nói với anh rồi. Chắc chắn là có liên quan tới Trần Liên Hương, còn bà vú kia đã được cha ta bảo vệ, hiện tại chưa có manh mối gì. Nhưng em yên tâm, ông bà nội và Tiểu Hoa sẽ nghĩ cách minh oan, cứu được em ra. !"
Sau đấy anh nâng cái bát máu lên đem cho Bích Nguyệt, mắt dán chăm chăm dưới bụng cô làm cho cô hơi ngượng, khuôn mặt đã đỏ hồng một mảng. Cô bỗng nổi giận đáp.
"Anh nhìn cái gì vậy. Em không uống nó đâu. !"
Gia Khánh nghe vậy liền dở giọng nghiêm khắc.
"Ta nhìn con chúng ta chút không được hay sao chứ. Ha ha. Còn máu này không phải máu người mà là máu động vật, em có thể uống nó, chỉ có như vậy mới tốt cho thai nhi. !"
Bích Nguyệt hừ một tiếng đáp.
"Ai bảo anh là em có thai. Em chỉ giả vờ thôi. !"
Gia Khánh đặt bát máu xuống, sau đấy từ từ áp sát lại cô khiến cho cô hốt hoảng.
"Anh... Anh làm gì thế. !"
Anh ngoác miệng cười.
"Nếu giả thì chúng ta làm cho nó thật đi. Ở đây cũng chẳng có ai."
Cô xua tay, ấp úng nói.
"Không... không được đâu. !"
Cơ thể cô run lên còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo lại, cả người như rơi vào trong một lồng ngực lạnh lẽo như băng.
Thấy cô vẫn đang nhìn mình, Gia Khánh hơi hạ tâm mắt, môi khẽ nhếch lên, nét mặt lạnh lùng có phần cợt nhả.
"Nương tử, em nhìn lâu như vậy chắc chắn là vì ta rất đẹp trai đúng không."
Bích Nguyệt ngượng chín mặt, cô xùy lên một tiếng.
"Chả đẹp tí... ư... ư. !"
Đột nhiên, khi cô vừa há miệng thì cái đầu lưỡi lạnh như băng của Gia Khánh đã lập tức mạnh mẽ tiến vào, khiêu khích đảo qua môi cô. Bích Nguyệt đưa hai tay che trước ngực, nhưng cơ thể vẫn không kìm được mà hơi run rẩy dưới nụ hôn khêu gợi như thế.
Gia Khánh dường như cảm nhận được phản ứng của cô, anh liền buông cô ra, khóe miệng khẽ mỉm cười. !
"Em yên tâm. Ta đã nói với cha sẽ ở dưới này với em, nhất định ta sẽ dùng chút sinh lực tuổi trẻ này để cống hiến, nhất định phải có kết quả mới được."
Dứt lời, anh lại ngậm môi cô, bàn tay lạnh như băng lần vào áo quần của cô, tùy tiện lang thang khắp cơ thể.
Không giống như đêm hôm ấy, lúc này cô lại rất tỉnh táo. Biết không thể trốn tránh mãi được nên Bích Nguyệt cũng đành thuận theo đáp trả nụ hôn ấy. Quần áo hai người cũng thi nhau rơi xuống, cơ thể cô nhanh chóng bị Gia Khánh chiếm hữu thêm một lần nữa.
-
Hai người mệt mỏi nằm trên tấm nệm mỏng ôm chặt lấy nhau, trên người không một mảnh vải. Gia Khánh hôn lên trán cô một cái, bàn tay khẽ sờ lên bờ má mềm mịn rồi bảo.
"Em không cần phải sợ. Cho dù em có mang thay hay không nhất định ta cũng dùng cái tính mạng này bảo vệ em. Nhất định là như vậy. !''
Nằm gọn trong lòng anh, Bích Nguyệt hít thở nhẹ nhàng gật nhẹ đầu.
"Em..."
Cô chưa kịp nói xong câu, đột nhiên từ cái quan tài trong góc hầm giam bỗng truyền đến hai tiếng cộp cộp lạ lùng. Hai người bất giác nhìn nhau, nhanh chóng khoác lại quần áo. Gia Khánh sắc mặt trở nên nghiêm trọng, đứng chắn trước người cô, cất giọng.
"Đứng sau lưng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận