Kết Hôn Âm Dương
Chương 36
Cơ thể Bích Nguyệt cứng đờ, cô thật không biết đó là là tiếng gì. Rõ ràng Bạch Kiều Liên không phải đã bị Lâm An bắt đi rồi sao, nơi đây cô đến thì cũng có ai nữa đâu. Chẳng lẽ trong căn phòng này còn có thứ gì khác. ?
Đột nhiên, tiếng động đó bỗng trở nên rất gấp gáp, dường như có gì đó đang muốn thoát ra khỏi cái quan tài kia.
"Thứ gì vậy?"
Bích Nguyệt căng thẳng hỏi.
"Không biết. ! Em ở đây đừng lại gần. !''
Gia Khánh nói xong thì chầm chậm đi về phía cái quan tài đó, hai tay nắm chặt lại, từng luồng hắc khí vây quanh cánh tay đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Anh ấy đứng trước quan tài, đôi tay mạnh mẽ đưa lên, cô còn cho rằng anh sẽ làm nổ tung cái quan tài đó bằng một chưởng. Nhưng không, cánh tay Gia Khánh bây giờ lại đột nhiên khựng lại giữa không trung.
Điều này làm cho Bích Nguyệt không khỏi thấy lạ.
Do trong phòng ánh đèn không sáng lắm, khiến cô không nhìn rõ được chuyện gì đang xảy ra ở phía trước, chỉ có thể quan sát gương mặt của Gia Khánh ra làm sao. .
Nhưng cô vừa nhìn thấy đã liền ngây người ra.
Qua ánh đèn dầu hiu hắt, cô nhìn thấy trên gương mặt của anh bỗng thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, bàn tay run run lên từng hồi. .
Mặc dù cô quen biết Gia Khánh chưa bao lâu, nhưng trong nhận thức của cô anh vẫn luôn mạnh mẽ và kiêu ngạo tới mức không có gì phải nghi ngờ nhưng giờ thì hoàn toàn trái ngược.
Cô thầm nghĩ trong lòng mà than.
"Người như anh ấy mà cũng biết sợ sao. Rốt cuộc thứ ở trong quan tài kia lại khủng khiếp như thế nào."
Vừa nghĩ đến đây cô bỗng nhiên trông thấy Gia Khánh đang dần lùi lại từng bước. Bây giờ cô không quản được gì nữa mà lập tức chạy lại, bởi vì cô không muốn anh ấy vì bảo vệ mình mà xảy ra chuyện gì, nếu có chuyện xảy ra nhất định cô sẽ dùng tới con mắt đó.
Cô lại gần, kéo lấy bàn tay đang run lẩy bẩy của anh lùi lại, trong lòng lo lắng nói.
"Gia Khánh, anh không sao chứ. Trong đó có cái gì vậy. ?"
Thấy cô đột nhiên chạy vào, Gia Khánh lại tỏ vẻ ngạc nhiên, cố tình đứng chắn trước tầm nhìn của cô. Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Sao em lại chạy tới đây. ?"
"Em sợ anh gặp..."
Bích Nguyệt mới nói được nửa câu thì đột nhiên ngây ngẩn cả người. Cô thấy trước mặt Gia Khánh, trong cái quan tài kia chẳng hề có gì ngoài một tấm lụa, đâu có gì nguy hiểm đâu sao anh lại sợ hãi như vậy chứ.
Ngay lúc này, dưới tấm lót trong quan tài lại vang lên tiếng lộc cộc làm cô sợ tới mức giật lùi lại.
"Đáng chết. !"
Gia Khánh khẽ mắng, sau đó cô bị anh ta kéo cô ra đằng sau bảo vệ. Anh cất lời, trong giọng nói có mấy phần giận dữ xen lẫn với sự lo lắng.
"Em lại đây để làm gì? Em ở đây chẳng phải ta còn phải hao tổn sức lực để bảo vệ sao. Lùi lại đi."
Cô sững sờ, thật sự không ngờ Gia Khánh lại dám nói ra những lời này, bởi cô không nghĩ là anh lại coi cô là một gánh nặng, cô không muốn bị xem thường như vậy
Bây giờ tâm trạng cô hơi rối loạn muốn mặc kệ anh ta, nhưng cô vẫn chỉ thấy Gia Khánh mắt vẫn dán lên phía trước, nhìn chằm chằm vào một vị trí nơi âm thanh cốc cốc kia phát ra, cơ thể lại đột nhiên cứng đờ.
Rốt cuộc anh ấy đang sợ hãi thứ gì vậy. Điều này làm cô không nén nổi sự tò mò, liếc qua bờ vai và nhìn theo tâm mắt của anh. Sau đấy hít dài một hơi tiến lên phía trước, bàn tay run run đưa xuống nắm lấy một góc của tấm lụa lót bên trong, bởi cô tự tin mình sẽ không cần Gia Khánh bảo vệ.
Anh thấy vậy thì lập tức chột dạ mà ngăn cản.
"Em... đừng lật nó lên. Nguy hiểm lắm."
Mồ hôi đã đổ ướt người của cô, nhưng cô nghĩ dù sao mình cũng bị giam trong này, sớm muộn gì cũng phải chạm mặt thứ kia. Chi bằng giải quyết ngay tại đây, nghĩ vậy đôi mắt của Bích Nguyệt sớm đã đổi màu, mắt nhìn vào một hướng, mặc kệ Gia Khánh có đưa tay kéo cô lại nhưng cô vẫn nhất quyết mở ra.
"Phật."
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, tấm lụa lót nền đã bị cô kéo ra. Nhưng vừa trông thấy thứ phía dưới kia đã làm Bích Nguyệt nhất thời trợn mắt há miệng. Thứ mà Gia Khánh đang nhìn chằm chằm kia chính là một con chuột. ?
Con chuột này bị mắc kẹt giữa kẽ hở dưới đáy quan tài, nó đang không dừng dùng móng mà cào lên nền gỗ vang lên tiếng cộc cộc lạ thường.
Vừa thấy người, cái miệng của nó đã kêu lên chin chít, chân lại cào nhanh hơn như muốn chạy trốn.
Gia Khánh vừa trông thấy nó đã lập tức nhảy lùi về phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt.
Cô bỗng dưng cảm thấy bản thân đã phát hiện một bí mật động trời. Miệng không kìm được mà bật cười, tí nữa còn chảy nước mắt.
"Gia Khánh. Có phải là anh sợ chuột không?"
Cô nói cực kỳ cẩn thận, nhưng gương mặt của Gia Khánh vẫn tái xanh một màu. .
Anh cố rít lên mấy chữ.
"Sợ gì chứ. Là ta ghét chuột."
Lúc này, Bích Nguyệt trùm tấm lụa đó trên tay, cẩn thận cầm lấy đầu con chuột kéo lên, sau đấy đưa ngang trước mặt lắc lắc vài cái.
Cô đem nó bước lại chỗ Gia Khánh rồi bật cười.
"Xem nó dễ thương chưa này. !"
Gia Khánh bất giác lùi lại thêm bước nữa, khuôn mặt cố tình quay đi chỗ khác, nhưng mà vẫn tỏ vẻ thản nhiên.
"Chắc nó đã ăn không ít thịt người đã chết ở đây. Mà hầu như lại là người nhà họ Bạch chúng ta, bởi vậy ta mới có cảm giác chán ghét. Em nên đem nó vào trong cầu thang rồi thả nó đi, nếu không ta sẽ không chịu được mà giết nó ở đây. Ta không muốn nơi này dính máu, bởi chúng ta sẽ ở đây lâu đấy. Hơn nữa nó chết đi sẽ phân hủy bốc mùi lắm. !"
Bích Nguyệt không tin, cô nói.
"Anh đã ghét nó như vậy, thì để em giúp anh giải quyết là được. Đợi có người đưa đồ ăn đến sẽ nhờ họ đem ra ngoài. !"
Nói xong, cô ung dung cầm nó ngược lại, đưa nó nhìn vào mắt mình, lập tức con chuột rít lên một tiếng rồi cả người cứng đờ chết ngay lập tức. Sau đấy Bích Nguyệt cũng thu lại ánh mắt trở lại bình thường. Cô cũng chẳng hề dùng sức, đôi mắt này cũng chẳng bị ảnh hưởng gì, sau đấy cô đem nó vứt sang một bên ngay cạnh mấy cái xác khô bị trói tay trói chân bởi xích sắt, sau đấy cô phủi phủi hai bàn tay vào nhau rồi nói.
"Như vậy là không còn vấn đề gì nữa chứ."
Tiếng của Gia Khánh kinh ngạc vang lên sau lưng cô.
"Em... em giết nó thật sao."
Cô quay lại nhìn Gia Khánh với vẻ mặt vô tội.
"Em cũng ghét chuột như anh. Ở quê em, chuột nó phá hoại mùa màng, năm nào làng cũng tổ chức săn chuột một lần, lúc em còn có lần đoạt được giải nhất nữa đó. Hi hi."
"Em... em. !"
Gia Khánh ớn lạnh một hơi, sau đấy trở lại ngồi lên tấm nệm anh đưa đến, lưng dựa sát vào tường, ánh mắt đỏ ngầu ánh lên vẻ thận trọng không ngừng quan sát xung quanh.
Bích Nguyệt sau một hồi vận động cũng đã mệt mỏi, cô cũng chẳng để ý chuyện Gia Khánh sợ chuột nữa mà lại đi tới, nằm gối đầu lên chân anh rồi ngáp dài.
"Em nghỉ ngơi đây. Có con chuột nào nữa cứ bảo em. Nhất định em sẽ bảo vệ anh, đừng lo. Gia Khánh ngoan. . !"
Gia Khánh tức đến nỗi thiếu tí chút nữa thì ngất đi, anh muốn khóc mà không khóc nổi, hình tượng mình gìn giữ bao lâu nay tự nhiên sau một đêm mất sạch sẽ, thật là mất mặt mà.
Chẳng mấy chốc Bích Nguyệt đã chìm vào giấc ngủ, Gia Khánh vẫn còn thức, mắt anh vẫn không thể rời mắt khỏi con chuột đã chết, giống như là đang sợ hãi tự nhiên nó tỉnh dậy vồ về phía mình vậy.
Không biết sau bao lâu, ở trong này tối om một mảng, cơ bản tính được thời gian là rất khó, hai mắt Gia Khánh cũng đã muốn sụp xuống, không chịu nổi nữa mà nằm xuống ôm lấy cô mà nằm ngủ.
Nhưng ngay khi anh vừa ngon giấc, thì bên cạnh xác con chuột, một bàn tay gầy gò da bọc xương bỗng cử động, tiếp theo là hai cánh tay khác cũng di chuyển theo.
Không. !
Nói đúng hơn là những cái xác khô ấy cùng lúc chuyển động mới đúng, bọn nó đang hướng về con chuột ấy.
Theo hướng chuyển động, những sợi xích trói tay trói chân bọn nó cũng rung lắc theo vang lên những tiếng keng keng rợn người.
Cái âm thanh này làm sao qua nổi tai Gia Khánh, anh lập tức mở mắt ngồi dậy, nhưng cùng lúc tất cả lại dừng hẳn, âm thanh sợi xích va vào nhau cũng biến mất, bọn xác khô cũng dừng chuyền động.
Nhưng Gia Khánh lại thấy nổi cả da gà, bởi vì con chuột kia bây giờ nó không còn ở chỗ cũ nữa, mà là đang nằm trên miệng của một cái xác, nửa người đã chui tọt vào trong.
Gia Khánh đưa tay lay lay lấy Bích Nguyệt đang ngái ngủ, cô bị đánh thức cũng tỉnh dậy theo. Thấy sắc mặt Gia Khánh tái nhợt như vậy, cô vội hỏi.
"Anh làm sao vậy. ?"
Gia Khánh đưa đôi tay run run, chỉ vào con chuột ở phía trước, lắp bắp nói.
"Em... em giết nó chưa. Nó còn sống. !"
Cô uể oải ngồi dậy, nheo mắt nhìn ra xa, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
"Không thể nào. Nó chết rồi mà, sao lại có thể bò lên đó được. !"
Vừa nói cô vừa đứng dậy, chậm rãi đi lại mấy cái xác, sau đấy nhặt một viên đá dưới đất, ném thẳng vào con chuột kia thì thấy nó vẫn không hề nhúc nhích. Cô quay lưng lại, nhìn Gia Khánh mà không khỏi buồn cười.
"Gia Khánh. Anh sợ nó chứ không phải là ghét đâu nha. Nãy giờ anh thức là để canh nó có sống lại..."
Chợt nói đến đây, toàn thân Bích Nguyệt chợt ớn lạnh cả người, ngay sau đó là một tiếng thét của Gia Khánh vang lên.
"Bích Nguyệt. Mau chạy lại đây. !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận