Kết Hôn Âm Dương

Chương 37

Nhưng bây giờ thì đã không kịp nữa rồi, từ phía sau lưng cô, một cái xác khô đã bất ngờ đứng thẳng dậy vồ tới rất nhanh, kèm theo đó là tiếng hàm nhai răng rắc vang lên ghê rợn.
Nghe cái âm thanh đó làm cho Bích Nguyệt đã cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cô vội vã chạy thật nhanh về phía Gia Khánh chẳng dám ngoái lại mà nhìn.
Nhưng nhưng cô vừa mới nhấc cái chân lên thì đã bị cái xác phía sau đã bổ nhào lên người. Một luồng khí âm u lạnh lẽo mãnh liệt, đột ngột bao trùm lấy cô, nhanh tới nỗi cô chưa kịp giãy giụa đã cảm thấy trên cổ truyền đến cảm giác tê rần.
"Aaaa... Thả ra."
Bích Nguyệt hét lên đau đớn, hình như có một hàm răng đang cắn trên cổ mình, hai cánh tay khô sáp cũng từ phía sau vồ lên, lập tức ôm chặt lấy cô giống như có một con trăn đang quấn chặt con mồi không buông.
Hiện tại cô không thể nhúc nhích nổi cho dù một chút, cả người cứng đờ lại như khúc gỗ, Bích Nguyệt cảm thấy động mạch chủ trên cổ mình đã bị cái xác cắn gần đứt làm cho máu tươi không ngừng tuôn ra ào ào chảy ướt đẫm quần áo.
Cô phát điên lên, lập tức đưa tay túm lấy cái đầu xơ xác đó, nhưng quỷ khí trên người cái xác càng lúc càng rồng nặc, cô cảm thấy mình giống như đang lún sâu vào vũng bùn âm u lạnh lẽo, dần dần tới cả việc nâng tay lên cũng trở nên khó khăn.
Cùng lúc đó, theo dòng máu không ngừng chảy ra, cơ thể cô ngày càng một lạnh, càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng thì ngã xụi lơ xuống mặt đất.
Nó đè lên người cô, vẫn há miệng tham lam hút máu, chỉ trong chốc lát, cô đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cô chưa từng mất nhiều máu như vậy, cảm thấy tay chân mình run lên, hô hấp cũng dần trở nên khó khăn.
"Gia Khánh... mau tới cứu em. !"
Bích Nguyệt nhìn lại phía trước cầu cứu Gia Khánh. Vừa nãy cô còn giận anh, bởi anh xem mình là một gánh nặng, nhưng bây giờ cô mới nhận ra mình không có chút tiến bộ nào, vào thời điểm quan trọng như thế này vẫn chỉ có thể ỷ lại vào mỗi anh mà thôi...
Ở phía bên kia, Gia Khánh dường như không nghe thấy lời cô nói. Không biết từ lúc nào, ở trên trần hang động lại có bốn sợi xích đen đã quấn lấy, giữ chặt tay chân anh tại chỗ. Gia Khánh cả người lại chẳng thể nhúc nhích, đôi mắt kia lại càng mơ hồ như người mất hồn.
Cô bất lực, cảnh vật trước mắt cô càng lúc càng mờ nhạt. Gần như vào giây phút cuối cùng trước khi ngất lịm, cô lắc đầu thở dài, miệng chỉ thốt ra được âm thanh kêu nhỏ bé.
"Gia Khánh... tỉnh lại... mau tỉnh lại. !''
Bích Nguyệt vừa dứt lời thì đúng ngay giây tiếp theo, cái miệng đang cạp trên cổ thét lên thảm thiết rồi buông cô ra. Cả thân người bị ai đó đạp bay va đập vào vách tường phía sau.
Cơ thể Bích Nguyệt lập tức tê liệt, nhưng một vòng tay lạnh như băng đã đỡ lấy cô ngay lúc đó. Cô mở mắt nhìn lên thì mới nhận ra Gia Khánh đang đỡ lấy mình, sắc mặt cực kì hoảng hốt, anh nhanh chóng đưa tay đặt cái bát máu lúc nãy anh đưa đên, đặt trên miệng cô nhanh chóng đổ vào. Lo lắng mà nói.
"Em uống đi. Xin lỗi, nãy ta bị khống chế. !"
Bích Nguyệt yếu ớt mở miệng, đón từng đợt máu nóng mà mãnh liệt không ngừng được rót vào cơ thể cô. Vết thương đang rỉ máu cũng rất nhanh liền lại, Cảnh tượng trước mặt Bích Nguyệt nay cũng đã rõ ràng hơn một chút.
Cô vội túm lấy áo anh loạng choạng đứng dậy, sau đấy kéo lùi lại phía sau nhìn lại thứ vừa cắn cô.
"Nó... Nó là thứ gì vậy. !"
Cô từ từ thở hắt ra từng hơi mà trong lòng kinh ngạc vô cùng. Ở phía trước tầm mắt, cô nhìn thấy cái xác khô ấy đang chật vật bò dậy từ dưới đất, từng lớp da khô nay đã có chút sức sống, cơ nhục trên người cũng dần căng ra. Bây giờ lại trông nó rất giống một người bình thường còn sống, đó là một người đàn ông cao to khác hẳn với cái xác khô lúc nãy mà cô thấy.
Bên cạnh hắn ta, có đến hàng chục cái xác nữa cũng lần lượt động đậy, cùng lúc muốn lao về chỗ hai người bọn họ.
Cô thất vậy hốt hoảng hét to.
"Gia Khánh. !"
Anh ấy gật đầu ôm lấy cô, nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng tên đó bỗng nhếch miệng cười, đưa lưỡi liếm lấy vệt máu còn vương lại trên miệng bật cười.
"Máu ngon thật. Đã trăm năm mới được nếm lại máu, hơn nữa máu này rất đặc biệt đó. Ngoan, đừng có chạy, tao muốn uống nữa. Ha ha."
Vừa dứt lời, đôi chân hắn đã nhấc lên khỏi mặt đất, bàn tay sắc bén của hắn đã ngay lập tức ập tới, hướng về thân thể Bích Nguyệt toan bắt lấy.
Hắn rất nhanh, nhanh đến nỗi cô chẳng thấy gì, chỉ nghe tiếng gió rít bên tai, Gia Khánh bỗng đưa tay lên chắn ngang người cô. Lúc này, chỉ thấy áo trắng trên người Gia Khánh đã bị xé rách một vệt, để lại dòng máu đỏ sậm chảy trên cánh tay.
Toàn bộ máu trong người cô dường như đông cứng lại.
Gia Khánh đã bị thương. !
Quen biết Gia Khánh cũng một thời gian, tuy đây không phải là lần đầu tiên cô thấy anh bị thương, nhưng lần này cô lại lo lắng vô cùng, bởi sắc mặt anh ấy bây giờ trông có vẻ cực kì nghiêm trọng.
Bởi vì cái xác kia chắc cũng là nhà họ Bạch, hắn hút rất nhiều máu của cô, quỷ khí trên người hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với đám xác khô còn lại. Nhưng so với Gia Khánh nó còn kém hơn một chút, cho dù chỉ vì anh ấy bảo vệ cô mà bị thương mà thôi. Nhưng đó mới chỉ là một tên, còn những kẻ khác thì sao, nghĩ đến đây Bích Nguyệt lại càng lo lắng.
Bỗng nhiên, kẻ kia lại một lần nữa nhảy đến, Gia Khánh lạp tức tránh khỏi một đòn của hắn, tay vẫn ôm lấy Bích Nguyệt như trước, nhưng đầu anh hơi nghiêng đi, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào hắn.
Ánh mắt lúc này cực kì tàn nhẫn, trong đôi mắt đỏ lại nổi lên một chút tia máu màu đen, điều đó khiến cô giật nảy mình, ngay cả cả tên kia cũng không tự chủ mà lùi lại một bước.
"Mày... mày là ai."
"Chết đi. !"
Gia Khánh sắc mặt không đổi, miệng lạnh nhạt thốt ra hai chữ, tay anh vừa nhấc lên, một luồng quỷ khí mạnh mẽ rít gào xông ra, cả người lao thẳng về phía kẻ kia.
Dù hắn đã hút máu của Bích Nguyệt, nhưng cũng không thể ngăn cản được nắm đấm đầy tức giận này của Gia Khánh, hắn liều mạng né tránh nhưng vẫn bị anh làm bị thương.
Rầm một tiếng!
Cả cánh tay của hắn ta trực tiếp bị chặt đứt rơi xuống, máu me đầm đìa bắn khắp nơi trên mặt đất.
"Á. Dừng lại."
Hắn hét lên thảm thiết, khuôn mặt hiện lên vẻ sợ hãi, hắn không dám tiếp tục tấn công cô và Gia Khánh nữa. Thay vào đó, hắn ôm lấy cánh tay bị thương sắc lạnh bảo.
"Tên kia. Mày biết tao là ai không. !"
Gia Khánh mí mắt hơi cong, buông lời đầy sát khí.
"Không biết. Nhưng kẻ nào dám làm hại vợ tao đều phải chết. !"
Nghe những lời này làm cho hắn ta vô cùng ngạc nhiên, hai mắt căm phẫn nhìn lấy bộ xích đang trói tay trói chân mình.
"Mẹ kiếp. Mới tỉnh dậy đã bị cái thứ chó chết này gò bó buộc, nếu tao mà không bị giam tao xé xác chúng mày thành từng mảnh. !"
Bích Nguyệt nghe thế thì không lọt tai, lúc nãy vừa bị hắn hút máu đến sắp chết, cô tức giận bảo Gia Khánh.
"Chúng ta ở đây lâu dài, ở đây lại có rất nhiều kẻ như vậy ắt sẽ thành một mối họa lớn, với lại những người này bị nhốt ở đây chắc chắn không lương thiện gì. Chết cũng không tiếc."
Tên kia nghe vậy thì tức giận, trợn mắt nhìn cô độc ác. Lúc này Gia Khánh cũng chậm rãi bước lên, sát khí tỏa ra khiến cho hàng chục cái xác khô phía sau cũng phải chùn bước lùi lại.
Ngay sau đó, dưới căn hầm giam lạnh lẽo, bàn tay của Gia Khánh đã đấm xuyên qua cơ thể của của tên kia. Hắn ta trợn tròn mắt, cơ thể run rẩy dưới ánh đèn dầu rồi từ từ ngã xuống khu đất bên cạnh.
Gia Khánh lạnh nhạt nói.
"Dám hút máu vợ tao thì phải chết. Muốn trách thì phải trách mày ngu dốt mà thôi!"
Sau đấy anh lại liếc sang mấy chục cái xác khô bên cạnh khiến chúng cùng lúc run rẩy. Đang định ra tay thì Bích Nguyệt đã chợt nhớ ra vội cản anh lại.
"Khoan đã. Sao lạ nhỉ, chẳng phải bọn họ đều là xác khô hay sao. Tại sao chủ cần hút máu là sống lại. !"
Gia Khánh nghi hoặc lắc đầu.
"Anh không biết. Thường thì người nhà họ Bạch tuổi thọ chỉ hơn người bình thường vài chục năm thôi. Chúng ta cũng chẳng phải là bất tử, nhưng mấy cái xác ở đây theo ta thấy cũng phải hơn trăm năm, mà lại chỉ cần hút máu là sống. Thật là kì lạ."
Bích Nguyệt gật đầu, cô cũng chẳng hiểu ra làm sao mà lại có chuyện nghịch lí như vậy, sau cô lại nhìn thấy sợi dây xích kia, cất giọng.
"Nãy anh bị xích quấn đúng không. ?"
Anh quay đầu, chợt nhìn lên trần nhà rồi đáp.
"Đúng vậy. Những sợi xích này rất đặc biệt, nó khiến cho ta mất đi sức mạnh, tâm trí cũng mơ hồ. Tên này nói đúng, nếu hắn mà thoát khỏi thì chỉ sợ ta không đánh lại. !"
Bích Nguyệt kinh ngạc, sau đấy mày hơi nhăn lại, cô suy nghĩ một lúc rồi chẳng nói gì liền kéo cái xác chết ấy sang bên cạnh một tên rồi bảo.
"Hút cạn máu hắn đi. !"
Cái xác khô kia nhìn đồng bọn đã chết thì có chút ái ngại, nhưng nhìn lấy Gia Khánh sát khí đùng đùng khiến nó không dám trái lời mà há miệng đớp vào cổ tên kia. Những tiếng ừng ực vang lên, chẳng mCy chốc nó lại trở thành người bình thường.
Lúc này, Bích Nguyệt mới ngồi xuống bên cạnh nhìn hắn ta đang thu mình vào trong mà hỏi.
"Nói đi. Tại sao mày hút máu lại có thể sống. ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận