Kết Hôn Âm Dương

Chương 38

Cái xác kia mới được hút máu hiện tại lại không hề có chút phấn khích nào, lại cảm giác như mình được cho ăn no rồi giết vậy, hắn lập tức run rẩy mở miệng.
"Là... là do những sợi xích này giữ chúng ta còn sống. Nó khiến cho linh hồn mắc kẹt lại tại thể xác, cho dù có uống máu lành da lành thịt thì thời gian sau cũng sẽ trở thành cái xác khô mà thôi. Nói chung tà những người bị xích ở đây đều là bất tử, nếu không bị giết như người này thì sẽ không bao giờ chết."
Nghe vậy Gia Khánh hơi hơi nhướng mày đáp.
"Những sợi xích này là cái quái gì mà lại giữ cho các người sống được."
Hắn nhún người ngồi lại sát vách tường, khuôn mặt vô tội nói.
"Ta không biết nó thực chất là gì. Nhưng mà quả thực là nó rất khốn nạn. Ta chỉ ước được thoát ra khỏi nó mà đi đầu thai mà thôi. Còn chuyện thèm máu người thì là bản năng, đã gần mười năm nay chúng ta chưa được ăn gì. !''
Bích Nguyệt nghe vậy thì hơi chút khó hiểu, bởi lúc nãy cô cũng chẳng nhìn thấy mấy cái sợi xích kia tại sao xuất hiện mà quấn lấy Gia Khánh, đến nỗi một người như anh lại chẳng thể phát hiện như vậy được.
Gia Khánh buông lời sắc lạnh.
"Chắc chắn là mày biết thêm gì đó. Nếu không muốn như kẻ này thì mau khai hết ra."
Kẻ kia tỏ vẻ khó hiểu, nhưng ngay lúc này, Gia Khánh đã vung tay một cái, trong chớp mắt đã đấm nát đầu một cái xác khô bên cạnh, khiến người kia tức khắc rơi vào hoảng loạn.
Sau đó hắn bỗng đưa đôi tay mình lên, run run chỉ vào cái quan tài đặt ở sát vách, nơi Bích Nguyệt phát hiện ra con chuột kia.
"Tha... tha mạng. Mấy sợi xích này... mấy sợi xích này... đều từ cái quan tài đó mà ra. Nó là chỗ nghỉ ngơi của Bạch vô thường."
Thật là một tin chấn động, Bích Nguyệt và Gia Khánh vừa nghe mà đã cứng đờ cả người, bọn họ đều không thể ngờ được là cái quan tài cũ nát kia là chỗ nghỉ ngơi của một vô thường.
Chả trách khi mới đặt chân đến đây Bích Nguyệt lại có cái cảm giác đến như vậy, mày liễu hơi nhăn lên, gấp gáp hỏi tiếp.
"Tại sao vô thường lại ở đây. Chẳng phải bọn họ đều đang đi tìm linh hồn lang thang dẫn về âm phủ ư."
Người kia lại đáp.
"Họ cũng cần phải nghỉ ngơi. Ở đây tuy chức vị vô thường là có quyền lực nhất, nhưng sức mạnh so với các lão quái vật ở bốn tộc vẫn chỉ là ngang hàng. Đôi khi trong lúc làm nhiệm vụ vẫn khó tránh khỏi va chạm với nhau. Trung bình mười năm họ sẽ về nghỉ ngơi một lần."
Cô lại hỏi.
"Vậy thì liên quan gì tới mấy người mà phải giam giữ linh hồn lại tại đây. ?"
Hắn ta thở dài, trong ánh mắt tràn đầy uất hận.
"Chúng ta chỉ là thức ăn của bọn hắn mà thôi. Tất cả những người ở đây đều là tinh anh, những người xuất sắc nhất của Bạch gia được lựa chọn để tranh đoạt vô thường trăm năm một lần. Để được chọn sẽ phải nằm vào trong cái quan tài đó, nếu thành công thì không sao, nếu thất bại sẽ bị nó nuốt chửng, giam giữ ở đây ngàn đời. Muốn sống cũng không được muốn chết cũng chẳng xong."
Ngừng lại một hơi kẻ đó lại nói tiếp.
"Đã vậy khi bọn vô thường đến nghỉ ngơi, bọn chúng sẽ cho chúng ta hút máu người sống để hồi phục sinh cơ, nhưng khi đã ăn đủ và khôi phục hình dáng con người, sẽ bị bọn vô thường thông qua những sợi xích này hút cạn sinh lực bồi bổ cho bọn chúng. Bởi bọn vô thường cần máu của những người ưu tú nhất để gia tăng sức mạnh nhanh chóng."
Nghe thế Gia Khánh hừ lạnh.
"Ý là các người đều là người tốt còn vô thường là kẻ ác phải không. Theo ta thấy thì đây là nhà giam đặc biệt, chứ chưa từng nghe tới chỗ chọn vô thường bao giờ."
Hắn thở dài uất hận nói.
"Tất nhiên chỗ này là nhà giam. Những kẻ bị bắt vào đây đều được dùng làm thức ăn cho chúng ta. Cũng coi như là một cách xử tử đặc biệt mà không ai biết. Cậu thấy đã có ai vào đây mà trở ra hay chưa. Haiz. Khốn nạn thật, cả đời cống hiến cho Bạch gia mà phải chịu cảnh chó chết như vậy."
Những bộ xác khô còn lại cũng theo đó rên lên những tiếng giận dữ, trông kẻ này cũng chẳng phải nói dối, Bích Nguyệt cũng từ từ hạ hỏa, cô kéo Gia Khánh lùi về sau, mắt đăm đăm nhìn vào quan tài rồi bảo.
"Có vẻ hắn nói thật. Anh cứ từ từ đã..."
Đúng lúc này, người kia lại tung ra một tin động trời hơn.
"Những đời vô thường trước còn đỡ. Nhưng đến đời này... haiz. Hắn ta rất ác độc, mỗi lần về lại bắt hàng chục người có huyết thống nhà họ Bạch, bắt chúng ta phải uống máu ăn thịt con cháu của mình. Mười năm hắn sẽ về một lần, chỉ sợ..."
Gia Khánh đáp.
"Chỉ sợ làm sao. ?"
Hắn nói.
"Cũng đã mười năm rồi, hắn cũng sắp trở về trong nay mai. Tôi ngửi thấy máu của hai người rất đặc biệt, hình như hai người đều mang mệnh bát tự âm dương. Hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua hai thứ đại bổ như vậy, cô cậu nhất định sẽ phải chịu cảnh tra tấn này suốt đời như tôi mà thôi. !"
Nghe đến đây toàn thân Bích Nguyệt đã truyền đến từng cơn ớn lạnh, tất nhiên là cô chẳng muốn bị xích lại rồi biến thành cái xác khô như họ rồi. Nhưng Gia Khánh bên cạnh lại hơi nhíu mày.
"Làm sao có chuyện như vậy được chứ. !"
Hắn lại đáp.
"Không tin thì tùy thôi, nhưng tôi có một cách có thể giúp hai người thoát chết, nhưng mà phải hứa sẽ thả cho bọn tôi đi đầu thai."
Bích Nguyệt cùng Gia Khánh nhìn nhau, có hơi chút lưỡng lự nhưng sau cùng cũng hỏi.
"Cách gì. ?"
Người kia chỉ vào quan tài rồi bảo.
"Cậu này có thể nằm vào đó thử xem, biết đâu lại được chọn làm vô thường đời kế tiếp thì sao. Lúc ấy thì cho dù hắn có đến cậu cũng chẳng sợ. Nhưng nếu thất bại thì... nói chung ít ra vẫn có đường sống."
Nghe vậy Gia Khánh cũng chẳng biết phải làm như thế nào, anh không hề chắc chắn là người này nói có thật hay không.
"Cứ thử đi..."
Nhưng chợt trong hang động, một âm thanh trầm thấp già nua không biết từ đâu vang đến làm cho tất cả mấy cái xác ở đây đều run lên cầm cập. Gia Khánh cẩn trọng nhìn xung quanh nhưng chẳng phát hiện ra ai, anh nắm chặt tay Bích Nguyệt kêu lên.
"Là ai. !"
"Là bà phải không. ?"
Bích Nguyệt thì khác, cái giọng nói này cô vừa nghe là đã biết của bà trông mộ. Nhưng tiếp theo sau lại chẳng có ai đáp lại, giống như là âm thanh này từ ở một thế giới khác truyền đến vậy. Lập tức, người kia bỗng run rẩy cất lời.
"Đó... đó là vô thường đời trước. Bà ta tên là Bạch Tuệ Lâm, nay hiện tại đang trông coi mộ chủ. !"
Đến giờ cô mới biết tên bà ấy là gì, lập tức ngước đầu lên trên trần nhà, sau đấy nhìn Gia Khánh nói.
"Đúng là bà ấy. Chính là người đã cứu Lâm An em trai của anh. !"
Sau đấy cô lại giải thích chuyện Lâm An xuất hiện lúc trước ngay tại nơi này cứu cô, nghe xong Gia Khánh mới dần tin tưởng lời của cái xác khô kia nói. Anh hơi lưỡng lự một chút rồi bảo.
"Hầm giam này vào được mà không thể ra được. Chi bằng mạo hiểm một lần xem sao."
Bích Nguyệt cau mày.
"Nhưng lỡ..."
Anh đáp.
"Bà ấy từng là vô thường chắc không có nói cho hay, hơn nữa Lâm An lại được bà ấy cứu nên chắc cũng không có ý hãm hại ta. Ta tin tưởng mình làm được, em cứ yên tâm. !"
Sau đấy anh quay đầu sang bảo với người kia mang ý đe dọa.
"Nếu dám lừa gạt ta sẽ khiến các người hồn bay phách tán."
Nói xong Gia Khánh đưa tay lên, đưa răng cắn vào hai ngón tay một cái. .
Lập tức có năm giọt máu chảy ra, những giọt máu đó rất kỳ lạ nó không rơi xuống đất ngay mà cứ lơ lửng giữa không trung rồi bay lại bám trên người kẻ kia. Sau đấy anh cất giọng bảo.
"Nếu cô ấy có chuyện gì thì mày cũng sẽ phải chết. Ở đây bảo vệ cô ấy."
Hắn nhìn những giọt máu dính lên làn da của mình sắc mặt tỏ ra cực kì sợ hãi.
"Máu này... Máu này... cậu rốt cuộc là ai. ?"
Gia Khánh liếc mắt một cái khiến hắn ta lập tức câm nín lại, sau đấy hắn run rẩy gật đầu.
"Được... được. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy. !"
Anh đem cô lại gần chỗ của người đó sau tự mình cầm đèn dầu lại chỗ quan tài. Quan sát một chút rồi nhảy vào bên trong nằm xuống.
Ngay sau đó, cô bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng loạt soạt. Một luồng âm khí rợn người ập tới từ bốn phía đổ tới làm cô lạnh đến nỗi run lập cập. Gió thổi phần phật làm mấy cái xích sắt đung đưa, không ngừng va chạm vào nhau vang lên những tiếng kêu keng keng.
Cô sởn tóc gáy, bởi căn hầm này đều kín mít thì lấy đâu ra gió. Gió lại không thổi tới từ một hướng mà giống như là ào đến từ mọi hướng, tụ thành một luồng không khí âm u đặc quánh bao phủ trong phòng.
Ngọn lửa đèn dầu cũng dần đong đưa theo từng hướng gió khác nhau. Lúc này, cô bỗng nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ trong bóng tối bên trên trần phòng giam.
Âm thanh đó giống tiếng thì thầm của người, nhưng tần suất rất cao, như thể ai đang nguyền rủa điều gì đó. Nó càng ngày càng vang, càng ngày càng to, và bất chợt cô cảm thấy gió xung quanh mình càng sôi trào dữ dội hơn.
Ngọn lửa trên cây đèn điên cuồng như được tiếp dầu, chẳng mấy chốc, nó đột nhiên cháy thành ngọn lửa cao một mét, ánh lửa ngút trời.
Người kia ở bên cạnh cô bỗng thay đổi sắc mặt.
"Không đúng! Trước đây âm khí không hề mạnh mẽ như vậy. !"
Mặt Bích Nguyệt cũng biến sắc, cô còn chưa kịp hỏi anh ta có ý gì, thì đã nhìn thấy vô số bóng ma đi xuyên quanh vách đất xung quanh ùa vào, thoáng chốc đã đứng chật kín cả hầm giam.
Tất cả những bóng ma đó tập trung xung quanh ngọn lửa cao ngất được đặt trước quan tài, bọn chúng gào thét liên tục, cả căn phòng lập tức trở thành một nơi giống như tu la địa ngục.
Cô cắn răng hỏi.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận