Kết Hôn Âm Dương
Chương 4: Miếu Hoang
Xung quanh đều là bóng tối bao phủ khiến cô không thể nhìn ra đây là đâu, bỗng từ phía xa có một ánh đỏ thu hút ánh mắt của cô, đó là một chiếc đèn lồng đỏ, ngọn nến bên trong vẫn cháy, nó được móc ở trên nóc kiệu hoa, mặc cho cái kiệu vẫn đang từ từ chìm dần xuống vũng lầy, dường như trong khoảng không gian u tối này, nó chính là ánh sáng duy nhất.
Nguyệt nheo mắt nhìn lại, lập tức cả người giật nảy lên một cái, trống tim đập thình thịch thình thịch liên hồi, cô dường như không tin nổi vào mắt mình liền lấy tay dụi dụi... Nhưng... nó vẫn ở đó. .
Trên nóc kiệu, ngay bên cái đèn lồng, có một bóng người đàn ông lấp ló sau mảng sương mù, hắn đang trong tư thế ngồi xổm, mặc áo dài màu trắng đến gót, mái tóc dài xõa xuống che đi nửa khuôn mặt nát bét thịt máu trộn vào nhau lẫn lộn, cánh tay phải dài đến chân thì thõng xuống phía theo gió lung lay qua lại, ánh mắt hắn đỏ như máu, khuôn miệng toác tận mang tai đang nhìn cô mỉm cười đầy quái dị.
Cô ớn lạnh một hơi, mới chớp mắt một cái thôi mà vừa nhìn lại thì không thấy hắn đâu nữa. Toàn thân Bích Nguyệt không tự chủ được mà rùng mình lạnh gáy, ngay lúc đó, tân lang vừa thúc ngựa chạy vừa cất lời.
"Nhiều thứ ở đây đều lạ lẫm với cô. Nếu không muốn bị dọa đến chết thì tốt hơn là nhắm mắt lại, còn nếu cô đủ can đảm thì có thể tập nhìn dần đi là vừa, bởi sau này cô còn gặp nhiều thứ đáng sợ hơn vậy."
Bích Nguyệt hít dài một hơi nhìn chiếc kiệu đang xa dần trong tầm mắt, cơ thể khẽ nhích ra sau một chút, cô sợ thứ kia một nhưng lại sợ người đàn ông này mười, bởi cái cơ thể lạnh như băng như xác chết này khiến cô không chịu nổi, cô dè dặt mở miệng.
"Anh... anh là người hay... ma."
Anh ta lạnh băng đáp.
"Là người hay ma có quan trọng không. Cô đã gả cho tôi, dù tôi là gì cô cũng là vợ của tôi."
Cô sợ hãi đổ mồ hôi ròng ròng.
"Ít ra anh cũng phải cho tôi biết tên chứ."
Anh ta trả lời lạnh lùng.
"Gia Khánh."
Đúng ngay lúc anh ta vừa mới dứt lời xong thì tiếng gió rít mạnh thổi qua, ở bên trên đỉnh đầu, trong làn sương mù đặc quánh, bất thình lình một bàn tay gầy gò xanh xao có một mảng thịt đã thối rữa treo lủng lẳng nơi đốt tay, chỉ dính lại trên xương bằng một miếng da mỏng, bỗng vươn xuống chỗ Bích Nguyệt, kèm theo là tiếng cười quái dị.
"Của tao... Thịt của tao..."
"Cút."
Gia Khánh gầm lên giận dữ, bàn tay anh buông ra khỏi eo cô, trực tiếp đưa lên cao bỗng bắt chặt lấy bàn tay đáng sợ kia rồi kéo mạnh xuống.
"Rắc... Rắc. ."
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, phần đốt xương tay bị anh ta bóp nát vụn, lôi cả người con ma kia đập mạnh xuống đầm lầy. Bích Nguyệt trông thấy rõ ràng tất cả, đó là một cái xác chết đã phân hủy gần hết, cú đập này khiến những khớp xương trên người nó trật ra khỏi người, tung bay tứ toán. .
Nhưng sự việc đáng sợ chưa dừng lại ở đó, trên đầu hai người lại tiếp tục xuất hiện tới hơn hai mươi cái bàn tay xương xẩu như vậy, Gia Khánh trợn trừng mắt, chợt anh ta đưa tay lên nhẹ nhàng đặt lên cái mặt nạ trắng của mình hình như là muốn tháo ra. Nhưng Nguyệt lại tò mò trông lên, lập tức anh ta dừng lại, bỗng đưa bàn tay còn lại đánh một cú mạnh vào sau ót cô một cái khiến cô chỉ kịp trợn mắt một cái rồi ngất xỉu tại chỗ.
-
"Bích Nguyệt, phải tránh xa hắn, không được có tình cảm với hắn. Nhất định, nhất định phải nghe lời tôi nói. Nhớ kĩ."
Người đàn ông trước mặt mặc một bộ xiêm y màu đen, dáng dấp mảnh khảnh, vai rộng eo thon, làn da trắng nõn như tuyết, từng đường nét trên mặt hắn đều giống như món đồ thủ công mỹ nghệ chế tác tinh xảo, hoàn hảo tới mức không tìm ra nổi một khuyết điểm.
Đối mặt với người tuấn tú như thế, trong lòng cô lại chỉ cảm thấy run sợ.
"Anh là ai. Tôi không quen biết anh. Người anh nói là ai. ?"
Lúc này, người đàn ông đẹp trai mặc áo đen khẽ mở miệng.
"Tôi không có nhiều thời gian nữa. Cô chỉ cần biết cô là hôn thê của tôi chứ không phải hắn. Hắn là Gia Khánh."
Giọng nói trầm trâm dễ nghe vang lên bên tai nhỏ dần rồi biến mất, cảnh tượng trước mắt cô bỗng chốc trở nên nhạt nhòa rồi dáng người đàn ông kia cũng nhòe đi.
Cả cơ thể Bích Nguyệt cùng lúc rơi vào trong một vùng tăm tối...
-
"Lạnh. Lạnh quá."
Cả người cô lạnh ngắt như bị giam trong hâm băng. Trong lúc mơ mơ màng màng, bên tai cô đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng nhưng lại mang sự uất hận nhiều hơn.
"Đám nhà họ Hắc các người, khi ta trở về nhất định sẽ... khục... khục..."
"Aaa."
Bích Nguyệt kêu lên một tiếng, đôi mắt sưng húp vì khóc khẽ mở ra, ánh sáng từ bên ngoài đột ngột chiếu vào làm cô nhíu mày nhất thời không nhìn rõ xung quanh, cô thở gấp vuốt vuốt ngực.
"Mơ sao. Giấc mơ thật kì lạ."
"Cô mơ thấy gì."
Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng làm Nguyệt giật mình, cô bỗng chống hai tay đẩy người lùi ra xa, trong lòng mới tĩnh tâm một chút nay lại cực kì hoảng sợ. Cô nhìn xuống thân thể mình, tất cả y phục đều nguyên vẹn lòng mới an tâm một chút, nhưng chưa kịp mở lời thì người kia đã ho khan vài tiếng.
"Khục. . Khục... tôi chưa làm gì cô đâu... đừng sợ."
Bích Nguyệt nhìn lên, thì ra là Gia Khánh, nhưng trông anh ta bây giờ thê thảm vô cùng, tấm mặt nạ trắng che mặt đã xuất hiện rất nhiều vết rạn nứt, bộ áo dài màu trắng nay đã bị nhuốm lên rất nhiều máu, ở phía trước ngực anh ta có một vết cào thật lớn, mắt thường Bích Nguyệt cũng có thể thấy được hai bên thịt rách ra một mảng, cô còn có thể mập mờ nhìn thấy xương sườn trắng phễu bên trong, hai bên bả vai cũng có vết cào, nhưng nó không nghiêm trọng như vết thương ở ngực, từ những vết thương đó máu vẫn không ngừng rỉ ra từng chút, từng chút một.
Anh ta lúc này đang ngồi tựa vào bức tường gạch, nơi bóng râm của một cây cao gần đấy đổ bóng xuống, miệng thở gấp gáp như là đang hấp hối sắp chết, cả người như khônh có sức để cử động. Thấy vậy lòng cô mới yên tâm hơn một chút, hiện tại ít ra anh ta không thể gây tổn hại gì tới mình.
Cô ngước mắt nhìn xung quanh, thì phát hiện ra đây là một ngôi miếu cổ hoang tàn đổ nát, mạng nhện, bụi bặm có ở khắp nơi, dường như là lâu rồi không có người qua lại. Gia Khánh đang ngồi ở trước cửa ngôi miếu này, chợt anh ta mệt mỏi cất lời.
"Giúp tôi... Đỡ tôi đi... đi vào bên trong."
Bích Nguyệt hơi e ngại, lúc này cô vẫn chưa thật sự bình tĩnh nên chỉ đứng im nhìn anh ta mà thôi. Bỗng Gia Khánh thở dài, anh run rẩy nhấc cánh tay lên cao rồi đưa ra ngoài bóng râm nơi ánh sáng mặt trời trực tiếp đổ xuống, lập tức một âm thanh xèo xèo vang lên, phần da trắng trẻo lộ ra ngoài lớp áo bỗng bốc khói trắng như bị mặt trời đốt cháy, anh ta chỉ kêu lên một tiếng rồi rút tay lại, con mắt đỏ ngầu như máu nhìn lấy cô mong sự giúp đỡ.
Cơ thể của cô như mất kiểm soát, vội vàng bịt lấy miệng lùi ra xa nhìn Gia Khánh cảnh giác, cả người không ngừng run rẩy, từ bé tới lớn cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này. Từ lúc cha gả cô đi, mới có một đêm trôi qua mà cô đã phải gặp vô số chuyện ma quái đáng sợ, những thứ mà cô mới chỉ đọc qua trong sách mà thôi.
Cô sợ hãi, giọng run run nói.
"Anh... anh là thứ gì... anh nhất định... nhất định không phải là người."
Anh ta ho liên tục mấy lần, khó khăn nói.
"Đúng. Tôi không phải là người. Nhưng cô là nương từ của tôi, cô không có quyền chọn lựa. Mau... mau đưa tôi vào trong..."
Ánh mặt trời càng lên cao, bóng râm ngày càng thu hẹp lại, chỉ một chút nữa ánh sáng sẽ đổ lên người Gia Khánh, Bích Nguyệt có chút khựng lại, cô cũng muốn bỏ đi lắm chứ, nhưng trong đầu cứ hiện lên hình ảnh tối qua, lúc anh ta đánh ngất cô thì hai người vẫn còn nguyên vẹn, nhưng khi tỉnh lại thì anh ta lại bị thương đến mức này mà bản thân mình một vết thương nhỏ cũng chẳng có. Nguyệt là người thông minh, cô cũng đoán ra Gia Khánh vì bảo vệ mình nên mới vậy.
Cô thở dài một hơi, chậm rãi lại gần Gia Khánh, cất lời.
"Nhưng... nhưng anh không được giở trò. Nếu không."
Gia Khánh lắc đầu.
"Nếu muốn... thì tối qua tôi đã lấy đi trinh tiết... của cô. Bây giờ cô xem... ta... ta còn chút sức lực nào không."
Bích Nguyệt thật thà lắc đầu, cô cũng chẳng nói thêm gì nữa mà xốc lấy hai tay Gia Khánh kéo vào bên trong miếu. Bên trong này là một mảng đổ nát, tượng thần phật cũng bị nứt ra rơi mỗi chỗ một khúc, đi đến đâu thì vết chân lại in hằn xuống bởi bụi, cô chạy ra nhóm hết đống lá khô bên ngoài đem vào bên trong, dồn chúng lại làm thành một chiếc nệm nhỏ rồi cho Gia Khánh nằm bên trên.
Lúc này Bích Nguyệt đưa tay ra, nắm lấy nút thắt được buộc bằng vải bên hông của Gia Khánh giật một cái. Lập tức áo ngoài bị bung ra để lộ phần ngực săn chắc, Gia Khánh giật mình nắm chặt lấy tay cô lại, một cơn lạnh lẽo từ bàn tay anh truyền đến.
"Cô định... làm gì."
Bích Nguyệt mặt thoáng ửng hồng.
"Anh đừng nghĩ bậy... Tôi chỉ muốn xem vết thương của anh như thế nào còn nghĩ cách chữa trị. ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận