Kết Hôn Âm Dương
Chương 41: Kiếp trước
"Ai sai bà giết mẹ tôi. !"
Bạch Kiều Liên cả người giãy giụa, nghe anh hỏi đến đây thì khuôn mặt trở nên biến sắc. Biểu hiện giống như là lời Gia Khánh nói là đúng, nhưng mà bà ta không hề nó mà vẫn lắc lắc đầu phủ nhận.
Bỗng ngay lúc này, một sợi xích màu đen đột ngột từ dưới đất chui lên, chỉ một phát đã xuyên qua đầu Bạch Kiều Liên, khiến linh hồn bà ta vỡ vụn trực tiếp hóa thành bụi sương rồi biến mất.
Sau đấy, Bạch vô thường nhướng mày hừ lạnh.
"Mày chưa trả lời câu hỏi của tao. Mày là thứ gì. !"
Gia Khánh tay bóp chặt lấy không khí, khuôn mặt cực kì tức giận, anh ngoái đầu lại, ánh mắt đen sâu hút như có thể nuốt chửng lấy linh hồn người khác, trực tiếp nhìn vào Bạch vô thường.
"Mày dám giết bà ta trước mắt tao. ?"
Hắn ta nhún vai, thản nhiên đáp lại.
"Chỉ là một linh hồn nhỏ bé thì có gì mà không dám. !"
Gia Khánh ngẩng đầu, từ từ nhìn về phía Bạch vô thường. Trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy, giống như bị choáng ngợp bởi một thứ cảm xúc không tên. Anh vật lộn trong nỗi đau khổ, đôi mắt ánh lên thứ biểu cảm chưa ai từng nhìn thấy.
"Mày muốn biết tao là thứ gì ư. ? Thế thì phải hỏi mày đã làm gì với Hắc vô thường đi chứ."
Bà lão trông mộ đột nhiên đơ cứng người, gương mặt khó tin hỏi lại.
"Cái gì... Hắc vô thường bị làm sao. ?"
Gia Khánh lại chỉ tay về phía Bạch vô thường rồi nói.
"Hắn giết người đó rồi. !"
Lão bà này nhướng mày, tuy mắt đã không còn nhìn rõ nhưng qua tiếng hít thở truyền đến trong không khí, bà cũng đoán ra được điều bất thường của hắn, sau đấy bà hỏi lại Gia Khánh.
"Sao con biết chuyện này. !"
Gia Khánh thản nhiên đáp.
"Mười năm trước, lúc Lâm An đến phủ thì tôi đã biết thân phận của Hắc vô thường là ai. Đó là người đã nhận nuôi Lâm An, là gia gia của hắn. Nhưng ông ấy đã chết cách đây hai ngày trước ở quỷ tộc. Người ra tay chính là hắn ta và đám quỷ ở đó. !"
Bạch vô thường nghe thế thì hơi chút ngạc nhiên, nhưng sau một lúc hắn lại nói.
"Sao mày biết được chuyện ấy. Một đứa nhóc như mày sao tao lại không phát hiện ra là mày có mặt ở đó. !"
Lúc này Gia Khánh đã lấy lại được vé lãnh đạm và điềm tĩnh thường ngày. Anh mở lời.
"Được. ! Để tao trả lời câu hỏi của mày. Tao là Bạch Gia Khánh, là con trai của Bạch Gia Tường, một trong hai đứa trẻ sinh đôi mà mày định giết năm xưa. Mày biết vì sao Hắc vô thường lại phải cứu tao và Lâm An khi sắp chết ở trong bụng mẹ hay không. Đó chẳng phải là tình cờ vì nếu mày muốn tốt cho nhà họ Bạch thì mày đã cứu từ trước, chính mày mới là kẻ sai Bạch Kiều Liên bỏ thuốc độc cho mẹ tao uống. Mục đích không có gì khác ngoài muốn giết chết anh em tao khi còn trong trứng."
Bão bà kinh ngạc quát lên.
"Bạch vô thường. Những chuyện này nó nói có đúng không. !"
Gương mặt Bạch vô thường có thoáng chút kinh sợ, hắn lập tức lùi lại phía sau lẩm bẩm.
"Sao mày lại biết tới những chuyện này. !"
Gia Khánh âm trầm đáp.
"Vậy những gì tao đoán là đúng. ? Chẳng trách mày lại bất ngờ giết chết bà ta nhanh như vậy. Là mày đang sợ tao trả thù đúng không."
Nghe đến đây sắc mặt của vô thường bỗng đỏ lên, hắn không ngờ mình lại bị một đứa nhóc này đánh lừa, bà lão mù cũng hình dung ra mọi chuyện, khuôn mặt tràn đầy sự tức giận, đang định bước lại chỗ hắn thì Gia Khánh đã đưa tay ngăn lại rồi nói.
"Mãi đến khi Hắc vô thường bị giết chết, rồi tao nằm vào cái quan tài kia thì kí ức ngày xưa cũng đã trở về. Thực ra, trước giờ, không có bất kì một vô thường nào hết, những người trước đây được gọi là Hắc Bạch vô thường đều là tạm thời để chờ đợi. Thật tội kiệp cho các người, rốt cuộc cũng chỉ là người thay thế."
Bà lão mù kinh ngạc thốt lên.
"Con nói cái gì vậy. Chờ đợi gì. ?"
Gia Khánh đáp lời.
"Đợi vô thường thật sự xuất hiện. Bà biết vì sao lại có vùng đệm này không, biết nó được hình thành như thế nào không. ?
Nghe những lời này sắc mặt bà mù bỗng biến đổi, Gia Khánh lại hai tay chắp sau lưng, ra dáng âm trầm, thờ dài nói tiếp.
"Ta kể cho hai người một chuyện rất lâu trước đây. Chuyện phải kể vào hơn hai ngàn năm trước, khi ấy Hắc Bạch vô thường thật sự vẫn còn tồn tại. Hôm ấy, bọn họ vẫn làm nhiệm vụ đem cô hồn dã quỷ về âm phủ, thì tình cờ lại bắt gặp một cô gái đang muốn tự kết liễu đời mình. Hai vị ấy đã mở sổ sinh tử thì biết hôm nay là ngày chết của cô gái, lí do cực kì ngốc nghếch là chết vì bị cha mẹ ép hôn."
Anh ngừng lại một hơi rồi kể tiếp.
" Vốn dĩ hai vô thường cũng chẳng để tâm đến chuyện này mà để mặc kệ cô ấy tự kết liễu vì sổ sinh tử đã định sẵn kết cục như vậy. Nhưng vào hai mươi năm sau, bọn họ tiếp tục gặp lại kiếp sau của cô gái này, rồi cũng vì một lí do như thế mà tự sát. Đến kiếp thứ ba, cũng là hoàn cảnh như vậy, nhưng lần này Hắc Bạch vô thường đã có chút hiếu kì, hóa thành người thường ngăn cản cô ấy. Sau cái lần gặp mặt đó, từ hai người vốn không có tình cảm nay đều động lòng với cùng một cô gái. Bọn họ không muốn cô ấy chết, sổ sinh tử cũng vì vậy mà bị sửa đổi, một lần, hai lần, ba lần, đến lần thứ mười thì diêm vương cũng biết chuyện. Hậu quả là rất rõ, cả ba người đều bị đánh tan thể xác, Diêm Vương nể tình họ bấy lâu nên không đánh hồn bay phách tán mà chỉ ép ba chén canh Mạnh bà rồi cho đi đầu thai, cho họ hai ngàn năm để làm lại."
Sau đấy Gia Khánh lại hướng mặt đến chỗ Bạch vô thường dùng ánh mắt khinh bỉ nói.
"Tại vì thiếu người dẫn linh hồn về cõi âm, Diêm Vương mới tạo ra vùng đất này, thả một số quỷ sai trong âm phủ ra cai quản. Cứ hàng trăm năm sẽ chọn ra hai vô thường dự bị, chỉ chờ Hắc Bạch vô thường thật sự trở lại. Mà hai người đấy chính là... là hai đứa trẻ sinh đôi mà mày định giết."
Bà lão mù bị những lời này làm cho chấn động tạm thời á khẩu chẳng nói thêm được gì. Còn phía bên kia, Bạch vô thường hai mày nhăn lại, mở giọng u oán nói.
"Tao biết sớm muộn sẽ có ngày này. Thật hận lão già đó ngăn cản, cứu sống hai đứa mày, nhưng không sao. Tao chưa chết thì mày chưa thể làm vô thường được. Chỉ cần..."
Gia Khánh phất tay, cắt ngang lời hắn.
"Đừng nghĩ đến chuyện giết tao. Bởi vì chỉ có chết đi sống lại một lần mới trở lại làm vô thường được, Lâm An nó đã tự chọn từ bỏ nên bây giờ nó chính là Hắc vô thường tiếp theo. Còn tao lại không muốn như vậy, tao chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy, mày cứ làm Bạch vô thường tiếp, tao cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng mày nhớ kĩ... nếu còn dám cùng đám quỷ tộc và trần tộc làm gì mờ ám. Nhất định tao sẽ cho mày hồn bay phách tán. !"
Vừa nói sát khí từ người Gia Khánh ùa ra như thác lũ trực tiếp uy hiếp đến Bạch vô thường, khiến toàn thân hắn lạnh gáy, cả người như rơi vào một hố băng lạnh lẽo, trên trán mồ hôi cũng đã đổ như mưa. Hắn câm lặng không dám nói thêm gì, lúc này Gia Khánh mới quay lưng, nhìn về lối vào Nghĩa Trang, sau đấy thở dài nói với lão bà.
"Hiện tại tôi đã nhớ ra mọi chuyện, sức mạnh cũng đã thức tỉnh. Tôi cần đi gặp Lâm An gấp. Chuyện ở đây đừng kể cho Bích Nguyệt."
Bà mù lập tức gật đầu, sau đấy cùng Gia Khánh hiên ngang bỏ đi trước sự bất lực của Bạch vô thường tiến vào trong dòng xoáy.
-
Trong rừng núi rậm rạp tại nghĩa trang nhà họ Bạch.
Khi hai người vừa mới xuất hiện thì đã trông thấy Lâm An và mẹ đứng chờ sẵn ở đấy. Vừa thấy Gia Khánh cả người đầy thương tích, đôi mắt đã hoàn toàn bị hắc hóa, anh ta bỗng thờ dài lắc đầu nói nhỏ.
"Cuối cùng thì hắn cũng đã nhớ lại. Thật là vẫn không có tránh được cảnh này. !"
Lúc này, Gia Khánh từ phía xa bước lại gần, cúi đầu kính lễ với mẹ mình rồi chán nản nói.
"Mẹ. Con đã trả thù cho mẹ, Bạch Kiều Liên đã chết rồi."
Trông anh thương thế đầy mình, Như Hoa chỉ lặng lẽ gật đầu ân cần nhìn con trai. Gia Khánh quay sang hỏi Lâm An.
"Bích Nguyệt ở đâu. ?"
Lâm An đáp.
"Hiện tại đang nghỉ ngơi ở trên cổ mộ. Tạm thời không sao. Còn anh đã nghĩ thông chưa, muốn trở lại làm Bạch vô thường hay là..."
Gia Khánh bông nhìn thẳng lên trời mà cười lên ha hả.
"Lâm An ơi là Lâm An. Tại sao tôi phải trở lại làm cái công việc nhàm chán như vậy chứ. Hai ngàn năm trước cậu đã thua tôi, hai ngàn năm sau thì vẫn vậy, cô ấy trời sinh ra đã là của tôi. Tất nhiên lần này tôi sẽ không từ bỏ Bích Nguyệt rồi. !"
Sau đấy, anh lại cất tiếng hỏi.
"Nhưng mà cậu thức tỉnh khi nào. ?"
Gương mặt Lâm An xịu xuống, chán nản đáp.
"Là khi nhìn vào đôi mắt của Bích Nguyệt. Haiz. Thật là đen đủi, cuối cùng vẫn phải thành toàn tác hợp cho anh."
Bỗng lúc này, linh hồn của Như Hoa lại tiến lên, nhìn hai đứa con trai của mình, miệng mỉm cười hiền hòa.
"Gia Khánh, Lâm An nó đã nói cho mẹ mọi chuyện, mẹ biết Lâm An nó gọi mẹ ra là để làm gì. Lần này mẹ sẽ giúp con.
Gia Khánh kiên quyết lắc đầu.
"Không được. Như vậy sẽ khiến mẹ hồn phi phách tán. Chuyện này con không làm được. Lâm An, cậu có cách khác mà không làm tổn hại đến mẹ phải không. ?"
Lâm An cau mày, một lúc sau thì gật đầu.
"Có thì có. Nhưng mà... nhưng mà chỉ sợ cơ hội thành công chỉ có một phần. Nếu sai sót thì ngay cả Diêm Vương cũng không cứu được anh đâu."
Gia Khánh lắc đầu, miệng cười khổ sở.
"Chỉ cần được ở bên cạnh cô ấy thì dù chẳng có cơ hội tôi cũng sẽ thử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận