Kết Hôn Âm Dương
Chương 42: Đàn ông đều như nhau
"Được. Tôi sẽ giúp anh. Nhưng giờ phải giải quyết mọi chuyện bên ngoài cái đã. Vì bây giờ Bích Nguyệt cần tới anh bảo vệ. Việc trốn khỏi hầm giam đã làm việc phạm tội, giờ cần giải oan cho cô ấy."
Gia Khánh không vội mà nói.
"Tất nhiên chuyện này tôi biết. Phải xử lý một số chuyện cần thiết."
Bỗng lúc này, ở trên đỉnh núi, một con mèo trắng khổng lồ do Tiểu Hoa hóa thành từ cao nhảy tới, ngồi trên lưng nó là bóng dáng của Bích Nguyệt. Vừa thấy anh cô đã nhảy xuống mà ôm chầm lấy khóc nức nở, cô cứ tưởng anh không thể trở về được chứ.
Mấy người bọn họ hiện đang tụ tập ở đây, khi Bích Nguyệt xuất hiện thì chẳng ai nói thêm gì nữa. Sau đấy họ chia tay nhau, ba người Lâm An, Như Lan và bà lão trông mộ tạm thời ở lại. Còn Bích Nguyệt, Gia Khánh, Tiểu Hoa cũng rời khỏi nghĩa trang này.
Quay trở lại phòng mình ở bên trong phủ đệ tại thôn An Lạc, hiện tại cũng chưa ai biết là Bích Nguyệt và Gia Khánh đã thoát ra ngoại trừ ông bà nội. Cô thấy Gia Khánh ngồi một mình trên cửa sổ, ánh mắt ngẩn người nhìn ánh trăng đang soi xuống.
Thân hình mảnh khảnh lười nhác tựa trên chiếc ghế gỗ ngả lưng ra phía sau, tùy tiện thoải mái, mang theo vẻ gợi cảm và mê hoặc không thể tả nổi.
Bích Nguyệt mệt mỏi đi đến.
Trong lòng cô, dường như có thứ cảm xúc mãnh liệt nào đó đang không ngừng tuôn trào, gần như muốn nuốt chửng lấy. Cô có cảm giác lạ, linh cảm của một người phụ nữ mách bảo cô rằng, người chồng của cô rất khác, dường như là đang giấu cô chuyện gì đó.
Gia Khánh có vẻ như đã nhận ra sự xuất hiện của cô, anh hơi quay đầu lại, đôi mắt vẫn một màu đen thăm thẳm.
"Không sao. Mọi chuyện đã qua rồi. ?"
"Ừm"
Cô lẳng lặng đi tới bên cạnh và ngồi xuống chiếc ghế cách hẳn anh xa nhất.
Dưới ánh trăng, cô nhìn thấy sắc mặt của Gia Khánh cực kỳ tái nhợt, trên vai áo còn có vết rách, để lộ vết thương máu chảy đầm đìa bên trong.
Cô ngẩn người, bởi nếu bình thường thì vết thương đã sớm hồi phục, tại sao nó vẫn không ngừng rỉ máu.
Suýt chút nữa cô đã quên, ban nãy anh đã bị thương bởi đám cô hồn dã quỷ, chắc lúc cô đi anh còn sử dụng nhiều quỷ lực để đối phó Bạch vô thường, có lẽ bây giờ đã rất suy yếu rồi.
Cô muốn hỏi anh nhưng lời tới khóe miệng lại không thốt lên nổi. Gia Khánh cũng không chú ý tới vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô, anh chỉ nhìn cô với vẻ mặt thâm trầm.
Bỗng nhiên, anh với tay kéo tay cô lại.
Cô hoảng hốt, cơ thể hơi chao đảo một cái đã bị Gia Khánh kéo vào lòng.
"Sao tự dưng em lại ngồi cách xa ta như vậy?"
Gia Khánh cúi đầu nhìn cô, cau mày nói.
"Sợ ta lại ăn em à?"
Cô nghe vậy mặt lại đỏ lên, bản năng cố giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Gia Khánh, nhưng trong lúc vô tình đã chạm tới vết thương trên bả vai anh, làm anh khẽ rên lên.
Cô giật bắn mình, lập tức không dám cử động nữa, chỉ lo lắng hỏi.
"Anh không sao chứ?"
Đôi mắt đen của Gia Khánh chăm chú nhìn thẳng vào cô, một lát sau hẳn mới thì thầm.
"Không sao cả"
"Sao anh không chữa trị vết thương cho mình đi? bình thường chỉ cần uống máu là được mà."
Bích Nguyệt nhìn thấy vết thương trên vai Gia Khánh, mặc dù nó đã đóng vảy, nhưng hình thù vẫn rất đáng sợ.
"Giờ máu không còn tác dụng. !"
Anh thản nhiên đáp làm cô sững sờ.
"Vậy phải làm thế nào?"
Cô lo lắng hỏi.
Gia Khánh lại nhìn về phía cô.
"Thực ra có một phương pháp có thể nhanh chóng chữa khỏi vết thương cho ta nhưng người nào đó lại không muốn."
Bích Nguyệt ngây thơ vội vàng hỏi lại.
"Phương pháp gì?"
Gia Khánh nhướn mày, giọng điệu bỗng nhiên mờ ám.
" Âm dương giao thoa."
Nghe vậy mặt cô bỗng đỏ bừng lên thì Gia Khánh thản nhiên mở miệng.
"Ta không có ý định thúc ép em."
Nói tới đây, anh ôm lấy bờ vai cô, để cả người cô dựa vào, nằm ở giữa hai chân và tựa đầu lên lồng ngực rắn chắc của anh.
Gia Khánh tựa chiếc cằm lạnh như băng lên đỉnh đầu cô bỗng nhiên lên tiếng.
"Nếu có một ngày chúng ta phải xa nhau em có nhớ ta không."
Cô ngạc nhiên.
"Làm sao như vậy được. Chẳng phải anh từng nói cho dù em ở đâu anh cũng sẽ tìm ra ư. ?"
Cô hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Gia Khánh ở phía sau lưng. Ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt đen của anh, che lấp đi một phần cô đơn trong đó.
Nhìn gương mặt trắng bệch của Gia Khánh, Bích Nguyệt giống như bị ma ám, từ từ ngồi thẳng lên và đưa mặt lại gần anh.
Gia Khánh nhận thấy cô đang tới gần thì giật mình.
"Bích Nguyệt, em làm gì vậy?"
"Giúp anh chữa trị vết thương."
Cô vội vàng đáp, rồi không quan tâm thứ gì nữa, hôn lên đôi môi lạnh như băng ấy. Sự lạnh giá quen thuộc khiến cho tất cả những do dự trong lòng cô thực sự bùng nổ, Bích Nguyệt thậm chí còn loạng quạng chủ động đưa đầu lưỡi run rẩy của mình ra thăm dò.
Cô cảm thấy cơ thể của Gia Khánh đang cứng đờ, có lẽ là nụ hôn của cô rất gượng gạo. Cũng có thể là bị sự chủ động đột ngột của cô hù dọa làm Gia Khánh hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.
Ngay lúc cô hơi chán nản không biết phải tiếp tục như thế nào, anh đột nhiên ngồi thẳng dậy, một tay ôm lấy cô đang nằm trên người, rồi lật mình đặt cô xuống dưới người mình.
Anh bá đạo cạy mở đôi môi cô, đảo khách thành chủ, đẩy đầu lưỡi của cô quay trở lại, sau đó lại mạnh mẽ cướp đoạt đôi môi xinh xắn ấy.
Nụ hôn của Gia Khánh mang theo một chút xúc động.
Trái tim cô khẽ run lên.
Có một chút vui sướng trong nỗi đau khổ, còn có vài phần rung động. Khóe mắt cô hơi ướt, nhưng hai tay vẫn vòng lên cổ anh.
"Êy êy. . Không được nha, không được cắn môi chị ấy nha. Hừ."
Đột nhiên, ngay lúc gay cấn này, một âm thanh non nớt vọng lên từ bên ngoài cửa sổ vọng vào làm hai người bất động tại chỗ. Tiếp theo thân người nhỏ nhắn của Tiểu Hoa nhảy vọt vào, hai tay ôm lấy một đống chăn gối dày cộm to lớn gấp hai gấp ba người mình.
Cô bé vứt đống chăn gối đó xuống nền nhà, rồi chỉ tay vào Gia Khánh đang đè lấy Bích Nguyệt.
"Anh xuống đất nằm. Hôm nay tôi muốn ngủ cùng chị ấy. !"
Cô ngại ngùng đẩy anh ra khỏi người, vội vàng chỉnh lại quần áo, khuôn mặt cố tỏ ra tự nhiên nhất đi lại chỗ Tiểu Hoa, đưa tay xoa lấy đầu cô bé rồi bảo.
"Mai chị ngủ với em. Chị còn phải... phải trị thương cho anh ấy. !"
Tiểu Hoa nhoẻn miệng cười.
"Đừng nghe anh ta nói bậy. Người họ Bạch chỉ cần uống bát máu là bình phục thôi. ! Đây, nãy nghe anh ta than thở em đã lẻn xuống kho lấy về đây một bình nè."
Cô bé lấy ra một bình sứ nhỏ trực tiếp ném về phía anh, đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình kéo lấy Bích Nguyệt lên giường trước sự ngạc nhiên của cô. Giờ cô mới tá hỏa, hóa ra là mình suýt nữa bị lừa gạt.
Lúc này Tiểu Hoa kéo cô nằm xuống, hai chân hai tay kẹp chặt lấy người cô rồi nhắm mắt lại.
Còn Gia Khánh bất đắc dĩ lắc đầu oan uổng, sau đấy uống cạn bình máu, rồi lôi chăn của cô bé đem đến cuộn tròn dưới đất nằm ngủ.
Một lát sau, khi Tiểu Hoa đã cất tiếng ngáy, Bích Nguyệt mới bình thản nhắm mắt, bỗng nhiên nghe thấy trong căn phòng bỗng kêu bịch một tiếng. !
Cô hoảng hốt bật dậy. .
Nhưng vừa ngồi dậy cô liền ngẩn cả người. Từ khi nào Gia Khánh đã nhảy vào bên trong giường, nằm sát bên cạnh cô. Bích Nguyệt đỏ mặt nói.
"Gia Khánh, anh làm sao vậy? Tiểu Hoa nó còn ở đây đấy. Không được đâu."
Cô nhịn không được hỏi, nhưng lại thấy anh toàn thân run cầm cập, mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía bóng tối.
Cô hoảng sợ, nhìn quanh căn phòng nhưng chẳng thấy thứ gì cả.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Gia Khánh không trả lời cô chỉ nhìn chăm chăm vào đấy. Đột nhiên, gương mặt anh căng thẳng và lập tức nằm sấp xuống giường.
Bỗng nhiên cái mũi Tiểu Hoa lại khịt khịt vài tiếng, cả người chẳng nói chẳng rằng lập tức lao về bóng tối đó làm cho Bích Nguyệt kinh hãi. Nhưng một giây tiếp theo, có một con chuột tức khắc nhảy vọt qua cửa sổ, Tiểu Hoa cũng theo đó lao vụt ra ngoài.
Lúc này Bích Nguyệt mới nhận ra, thì ra là anh ta sợ chuột.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, tay của cô đột nhiên bị lôi lại một cách ngang ngược. Giây tiếp theo thì ngã nhào xuống chiếc giường mềm mại.
"Gia Khánh..."
Cô giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng Gia Khánh đã vòng tay ôm chặt lấy cô. Anh nhìn cô, mở miệng nói với vẻ mặt bá đạo.
"Ở lại ngủ cùng ta, ta sợ chuột."
Bích Nguyệt tạm thời cạn lời. Lần đầu tiên cô thấy sợ chuột cũng là lý do đúng lý, hợp tình như thế.
"Nhưng con chuột đã bị Tiểu Hoa đuổi đi rồi."
Gia Khánh lại đáp.
"Nếu còn con khác thì phải làm sao bây giờ!"
Cô tức đến nỗi hận không thể đá cho anh một cái.
"Có chuột thì anh lại gọi em. Chứ Tiểu Hoa nó về bây giờ! Hoặc là anh đổi phòng khác đi."
"Đổi phòng khác. ? Không biết chừng cũng có chuột thì sao. Dù sao em cũng nhất định phải bảo vệ ta một lần!"
Dứt lời, anh không hề có ý định tiếp tục thảo luận với cô, mà nằm ngay xuống, hai tay bá đạo ôm lấy cô.
Bích Nguyệt hơi nghiêng đầu, đã thấy anh nhảm nghiền mắt lại, vẻ mặt như chuẩn bị đi ngủ. Hàng mi vừa dày vừa dài, chiếc mũi anh tuấn, gò má như điêu khắc làm trái tim cô lại nảy lên.
"Em còn lộn xộn nữa, ta sẽ không thể bảo đảm mình không động vào người em đâu."
Cô bỗng nhiên bối rối.
Đệch. !
Quả nhiên dù là đàn ông hay nam quỷ, đều là thứ động vật tư duy bằng nửa thân dưới. Cô lập tức không dám cử động, ngoan ngoãn nằm yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận