Kết Hôn Âm Dương

Chương 47

Đối với những người này cô chỉ mỉm cười đáp lại, sau đấy cùng anh đi về phủ đệ rộng lớn.
Lúc này ngựa cũng dừng lại, trước cổng nhà tri phủ, cả gia đình ông Đồ đã đứng sẵn ở đó, có về họ đã nghe tin Bích Nguyệt trở về, sắc mặt vui mừng khó tả ánh lên.
Nguyệt bước xuống, đôi mắt đã long lanh nước mắt, cô nhẹ nhàng đi lại chỗ cha mẹ mình, chẳng nói chẳng rằng cô bật khóc vì xúc động, dang đôi tay bất chợt ôm lấy hai người mà khóc nghẹn.
"Cha... mẹ. Con về rồi. !"
Hai ông bà gật đầu, nhìn lấy con gái có phần tiều tụy trong lòng không khỏi cảm thán.
"Con gái. Cha mẹ xin lỗi. !"
Cô vui mừng khi biết cha mẹ vẫn ổn, tay lau đi nước mắt mỉm cười.
"Cha mẹ không có lỗi gì đâu. Còn em trai con đâu... !"
Ông Đồ mỉm cười đáp lại.
"Nó đi ngủ rồi. Con gái, đây là... ?"
Ông nhìn vào Gia Khánh, anh cũng từ trên lưng ngựa bước xuống, rạng rỡ nở nụ cười cúi đầu với cha mẹ Nguyệt.
"Con là Gia Khánh. Là chồng của cô ấy, nay con ra mắt cha mẹ."
Ông Đồ trông thấy đôi mắt của anh chỉ còn là một tròng đen thì có chút sợ hãi, tay chân hơi bủn rủn bảo.
"Cậu... cậu vào nhà đi. !"
Cô thấy cha mình như vậy thì cô liền đáp.
"Cha mẹ đừng sợ, anh ấy là người tốt. Thôi chúng ra vào nhà đi."
Hai ông bà gật đầu, tuy cô nói vậy nhưng sự kiện mười tám năm trước vẫn còn ám ảnh họ, thử hỏi đứa bé uống máu thay sữa năm xưa nay đã trưởng thành, đôi mắt lại không có tròng trắng, từng ấy cũng đủ dọa bọn họ chết khiếp rồi.
Bốn người không nói thêm gì nhanh chóng vào nhà đóng cổng lại.
Ở trong phòng khách.
Ngồi trước cái bàn tròn chính giữa nhà, bọn họ ngồi cạnh bên nhau, chẳng ai nói lời nào, cảm thấy có chút căng thẳng Bích Nguyệt lúc này mới mở miệng.
"Cha mẹ. Lần này con về đây là có chuyện muốn nói. !"
Cha cô đáp.
"Có chuyện gì con nói đi. Hai đứa lần này về đây chắc không phải chỉ thăm cha mẹ mà thôi đúng không. ? À mà vú con đâu, bà ấy đi theo con mà."
Cô cúi đầu, sau đấy hít một hơi thật sâu mới trả lời.
"Vú vẫn ở bên nhà anh ấy. Chỉ là lần này con về đây ở một thời gian đến khi sinh con."
Hai vợ chồng đều ngạc nhiên trước lời nói của con, ông bà vừa liếc nhìn Gia Khánh dè dặt, trong lòng vừa vui vừa buồn, cảm xúc có phần lẫn lộn.
"Mang... mang thai. Con có thai sao. ?
Bích Nguyệt đỏ mặt bảo.
"Con không rõ nhưng cũng đã chậm mấy ngày. Với lại mấy người bên kia cũng bắt mạch, có bảo là con mang thai."
Gia Khánh cũng mở miệng.
"Chuyện là bên nhà con khi dâu có thai thì đều phải đưa về bên ngoại chăm sóc. Không biết cha mẹ có phiền hay không."
Ông Đồ lúc này cũng bớt sợ hãi như trước, ông bất giác mỉm cười, khuôn mặt già nua tỏ vẻ hạnh phúc.
"Được. Được chứ. Cậu cứ yên tâm. Ha ha. Ít ra tôi cũng có thể nhìn mặt cháu mình bà ạ."
Vợ ông cũng rơi lệ, nắm chặt tay lấy con gái, sau đấy bảo với Gia Khánh.
"Cậu sẽ ở đây với nó chứ. ?"
Gia Khánh chậm rãi lắc đầu, mỉm cười đáp lại.
"Chắc đợi trời sáng rồi con sẽ rời đi. !"
Ông Đồ gật đầu, sau đấy đứng dậy bước ra khỏi cửa, Bích Nguyệt có hỏi cha đi đâu thì ông bảo đi dọn lại phòng của cô, thấy thế cô cùng anh đang định đi theo thì mẹ đã níu tay cô lại. Cô hiểu mẹ có chuyện muốn hỏi mình nên nói với anh.
"Anh đi với cha về phòng trước đi. Em ở lại nói chuyện với mẹ một chút."
Gia Khánh gật nhẹ sau đấy đứng dậy cùng với ông Đồ rời đi. Lúc này, mẹ cô mới níu lấy cô, nhìn mặt con gái mà hỏi.
"Nguyệt. Giờ mẹ mới hỏi con nè. Gia đình bên kia có đối xử tốt với con không. Sao mẹ thấy con xanh xao quá à. Với lại... với lại cậu ta không phải là người đúng không. Mẹ hãi quá."
Nguyệt nghĩ ngợi một hơi rồi nói.
"Đúng là anh ấy không phải là người. Nhưng mà người ta tốt với con lắm nên mẹ đừng có lo. Người bình thường chẳng có ai tốt bằng anh ấy đâu mẹ."
Bà nghe thế thì khóc nức lên.
"Vậy... Vậy... Có... Có nghĩa là cháu của mẹ..."
Cô mỉm cười.
"Tất nhiên là nó cũng mang dòng máu của anh ấy. Lúc đầu con đến nhà họ cũng sợ lắm, may mà Gia Khánh đối xử tốt nên con mới được trở về thăm cha mẹ nè. Thôi mẹ đừng nghĩ ngợi gì nữa, con sống rất tốt mà."
Bà lại đáp.
"Nhưng nó... nó là gì. Con gái à, cha mẹ sinh con ra, nuôi con lớn từng này... Mẹ không muốn con gái mẹ khổ, con cứ nói thật với mẹ. Chứ mẹ lo lắm."
Bích Nguyệt đáp.
"Chuyện này con không nói cho mẹ được. Mẹ hiểu cho con."
Sau đấy cô đứng dậy, bước ra khỏi phòng khách quay đầu lại bảo mẹ mình.
"Cũng đã muộn rồi mẹ đi nghỉ đi. Sáng mai con đến thăm mẹ, giờ con có chuyện muốn nói với anh ấy."
Nói xong cô rời đi, trở lại căn phòng quen thuộc của mình, Gia Khánh ngồi sẵn trên giường, ánh mắt buồn bã trông vào khoảng không vu vơ.
Anh nhìn cô, cô nhìn anh, hai người trầm mặc không nói. Cô thở dài, bước đến ngồi cạnh bên anh, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo ấy.
"Anh lo cho em sao. ?"
Anh thở dài.
"Không lo sao được chứ. Ta vẫn không có yên tâm."
Cô dựa đầu vào vai anh, lặng lẽ nói.
"Anh không cần phải lo đâu, em tự biết chăm sóc bản thân. À còn chuyện của vú, anh giúp bà ấy đi đầu thai được không. ?''
Cô đưa miếng ngọc có linh hồn của vú cho anh, Gia Khánh nhận lấy rồi nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô dựa vào ngực.
"Chuyện này ta làm được..."
-
Trời đã về khuya, có lẽ là vào canh ba, Bích Nguyệt nằm trên giường, cô thao thức không ngủ được. Bên cạnh cô, thân thể Gia Khánh khẽ động rồi ngồi dậy đi xuống giường thật nhẹ nhàng như có vẻ không muốn đánh thức cô dậy.
Bích Nguyệt vẫn nhắm chặt hai mắt, bàn tay nắm lại với nhau, cô biết bây giờ anh sắp phải rời đi mà trong lòng lại nghẹn ngào đau đến khó tả, chẳng hiểu sao cô lại có cảm giác như vậy.
Chẳng lẽ cô đã thật sự yêu anh rồi sao. ?
"Anh yêu em. Bích Nguyệt."
Gia Khánh thở dài, anh cúi đầu xuống đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, sau đấy quay người mở cửa rời đi.
Từ hai khóe mắt, nước mắt cô chực chờ bất giác mà tuôn ra. Khi anh đã đi, cô mới chầm chậm mở mắt, cả người lùi vào góc tường mà khóc nức nở. Nghẹn lòng nói cho bản thân mình nghe.
"Em cũng thương anh..."
Lúc này, ở bên ngoài cánh cửa, vốn dĩ Gia Khánh vẫn chưa rời khỏi, nghe cô nói vậy trên khuôn mặt tuấn mĩ lại bất giác nở nụ cười. Anh nhìn trên trời cao, lắc lắc cái đầu, sau đấy cả thân người lại chìm vào màn đêm tĩnh mịch mà biến mất.
-
Sau cái ngày hôm ấy, Bích Nguyệt trở lại cuộc sống bình thường cùng cha mẹ và em trai. Cái chuyện về vùng đệm giữa hai giới, hay nhà họ Bạch như thế nào, chuyện cô về làm dâu bên đấy ra sao, mấy chuyện này cô chưa từng tiết lộ qua, cha mẹ cũng chẳng có ý thúc ép cô kể.
Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, mới đó mà đã bốn tháng trôi qua trong yên bình, quả nhiên là cô có bầu, cái bụng giờ đã nhú lên một xíu. Cả nhà bây giờ cũng chẳng để ý nó là người hay ma nữa, tất nhiên ai cũng vui mừng cho cô.
Chỉ còn ngày vài nữa là đến tết nguyên đán. Cả làng đều tất bật chuẩn bị tết, khắp đường đều treo đèn lồng câu đối đỏ rực khắp nơi, đâu đâu cũng nhộn nhịp khó tả.
Nhà ông Đồ cũng vậy, khắp nhà người hầu kẻ hạ ra vào tất bật chuẩn bị cho tết, cô cũng chẳng rảnh tay, vừa phải ngày chơi với em, còn thi thoảng phụ giúp người hầu kẻ hạ. Thoáng chốc mà đã trôi qua một ngày.
Tối hôm ấy, Bích Nguyệt không ngủ được, cô tự mình đi ra vườn hoa, dựa lưng ngồi trên ghế gỗ được đặt dưới mái hiên, mắt nhìn về hướng xa xăm, từng cơn gió lạnh thổi đến làm cô thấy lạnh.
Thời gian vừa rồi Gia Khánh vẫn chưa có đến thăm cô lần nào, mọi tung tích từ nhà họ Bạch cô cũng chẳng nghe ngóng được gì. Giường như tất cả những gì xảy ra với cô chỉ như là một giấc mơ vậy.
Cô nhớ Gia Khánh, nhớ tới những lần bọn họ vẫn gũi bên nhau mà bất giác đưa tay xoa xoa xuống bụng.
Chợt trong cái bóng đêm tĩnh mịch ấy, cô ngửi thấy một mùi hôi thối thoang thoảng bay vào mũi.
Bất chợt một giọt chất lỏng bất ngờ rơi xuống mặt cô, Bích Nguyệt mày hơi nhíu lại, tâm tình có chút khẩn trương, cô đưa tay lau lấy vết nước trên trán, sau đấy đưa xuống xem thử.
"Máu. ?"
Máu đang nhỏ tí tách từ trên xuống. ?
Cô bất giác rùng mình, ánh mắt đảo qua xung quanh, sau đấy lập tức đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn mái hiên bên trên.
Lúc này, một giọt chất lỏng khác lại nhỏ xuống mặt cô.
Vừa nhìn lên trên, cô đã thấy hối hận. Bởi vì cô thấy một cái bóng trắng đang ngồi xổm trên mái ngói. Mặt nó be bét máu thịt, cơ thể vặn vẹo, trước ngực còn thủng một lỗ lớn, bộ ruột cứ treo lủng lẵng bay trong không khí như một cái xích đu vung qua vung lại.
"Là... là Trần Liên Hương. !"
Cô lạnh cả sống lưng nhưng đồng thời cũng rất kinh ngạc. Cô ta đã chết rồi mà, đáng lẽ linh hồn phải ở quỷ môn chứ, tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây. ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận